"Muội ngoan nào, lỡ huynh thất thủ thì sao? Khi đó, muội sẽ bị thương đấy..."
Lôi Tư Nhiên bĩu môi, lười biếng gật đầu lấy lệ, lại tiếp tục xoay người chăm chú ngắm nhìn vầng thái dương rực rỡ nơi chân trời.
Lôi Minh khẽ vuốt mái tóc đen nhánh suôn mềm của nàng, khóe môi điểm nụ cười nhàn nhạt, cùng nàng đứng kề vai, phóng mắt nhìn ra xa, lặng lẽ thưởng ngoạn cảnh bình minh.
Kim quang rực rỡ trải dài trên nóc những tòa lâu các sừng sững, soi bóng trên mặt hồ phẳng lặng gợn sóng lăn tăn, phủ lên từng tầng núi trùng điệp nơi chân trời một sắc vàng huyền ảo...
Thái dương mới mọc, tựa như thiếu nữ yêu kiều với đôi gò má ửng hồng, rạng rỡ, hoạt bát, động lòng người. Một nét mỹ lệ khiến thiên địa thất sắc, khiến lòng người ngây ngất, chẳng thể dời mắt.
Thế nhưng, trong đôi mắt của Lôi Tư Nhiên, bức tranh tuyệt mỹ này lại không hoàn hảo.
Nó vẫn vướng một vệt khuyết điểm mà nàng chẳng thể nào xóa bỏ, một sự thật phũ phàng mà nàng chẳng thể nào thay đổi.
Dù cảnh sắc có đẹp đến đâu, qua mắt nàng nhìn vẫn chỉ là một màn sương mờ mịt, bóng hình mơ hồ, chẳng thể rõ ràng.
Sắc mặt Lôi Minh dần đượm vẻ u sầu.
Kể từ lúc tìm thấy nàng, chàng chưa từng nhắc đến chuyện nàng tự ý bỏ nhà ra đi.
Cũng không hỏi nàng về vết thương nơi đôi mắt.
Lại càng không vì lo lắng hay tức giận mà quở trách nàng một lời.
Nếu là trước đây, hẳn chàng đã nghiêm khắc dạy dỗ nàng, ép nàng ghi nhớ sai lầm, không bao giờ được tái phạm.
Nhưng lúc này, đôi mắt nàng đã chịu tổn thương, tâm hồn nàng đã bị tổn thương.
Nàng không chỉ mất đi ánh sáng, mà còn mất cả danh dự trước thiên hạ, bị Tuyết Nhai cự tuyệt phũ phàng ngay giữa Đại Hội Thưởng Kiếm.
Tâm nàng lúc này yếu mềm đến cực hạn.
Lôi Minh nhìn nàng, chỉ thấy đau lòng.
Làm sao chàng nỡ khơi lại vết thương cũ, khiến nàng càng thêm đau khổ?
Lôi Tư Nhiên cắn môi, trong mắt lấp lánh tia lệ quang, giọng khẽ run rẩy:
"Đại sư huynh... mắt muội... e rằng chẳng thể nào hồi phục như ban đầu nữa rồi..."
"Huynh rõ ràng đang ở ngay trước mắt, gần trong gang tấc... mà muội... lại không thấy rõ dung nhan huynh..."
"Muội không biết... huynh đang vui hay đang buồn... muội chẳng thể phân biệt đâu là thực, đâu là hư..."
"Muội biết, muội nên thỏa mãn, chí ít... hôm qua muội vẫn còn bị bóng tối nuốt chửng, chẳng thấy được một tia sáng nào."
"Còn bây giờ, muội đã có thể nhìn thấy ánh dương, thấy núi non, sông hồ, cây cỏ, lầu các... thấy các sư tỷ sư muội trong Thiên Tuyệt Cung khoác y phục rực rỡ như gấm lụa ngũ sắc."
"Tất cả những điều này... đều là ân huệ mà trời cao ban cho muội. Muội không nên quá tham lam..."
Nói đến đây, nàng cười khổ, nụ cười phảng phất một tia chua xót.
Lôi Minh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nhỏ bé, ánh mắt kiên định mà trầm lặng, giọng trầm ổn cất lên:
"Tiểu sư muội, yên tâm đi! Đại sư huynh nhất định sẽ tìm ra cách chữa khỏi đôi mắt cho muội!"
"Sẽ khiến muội có thể nhìn thấy thế gian này rõ ràng như trước, hoàn toàn nguyên vẹn."
"Đừng buồn, đừng lo... Chúng ta còn rất nhiều thời gian, nhất định sẽ có ngày tìm được thần y thế gian..."