9
Vị Đại Lý tự khanh bước đi rất nhanh, chén trà mà ta và Tùng Chi còn chưa kịp uống xong, thì người đã tới nơi rồi.
Ông ta nói. “Nghe nói trong nhà có kẻ trộm đột nhập, nên vãn bối không dám chậm trễ. Xin hỏi lão phu nhân có bị mất mát thứ gì không ạ.”
Tổ mẫu nghe vậy, liền tỏ ra ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Bà ta nói. “Ai đã báo quan vậy. Trong nhà mọi thứ đều vẫn ổn cả, nào có kẻ trộm cắp nào đâu.”
Lúc này, tiểu nương của ta mới đứng ra, cất giọng nói. “Là do tiện thiếp báo quan. Của hồi môn của tiện thiếp đã bị mất trộm từ rất lâu rồi, thế nhưng nhà chồng cho đến nay vẫn không hề cho tiện thiếp một lời giải thích thỏa đáng. Bất đắc dĩ lắm tiện thiếp mới phải báo quan, chứ nếu không cứ phải sống chung với kẻ trộm như vậy, tiện thiếp thực sự ăn không ngon, ngủ không yên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tổ mẫu tỏ ra vô cùng bực tức. “Chỉ là một chút chuyện vặt vãnh trong nhà, mà lại làm kinh động đến cả quan phủ, đúng là mất hết cả mặt mũi.”
Tiểu nương lại nói tiếp. “Bọn họ còn nhốt cả thế tử phi vào trong từ đường nữa.”
Vị Đại Lý tự khanh nghe đến đây, sắc mặt lại càng thêm nghiêm trọng. “Giam giữ người là một trọng tội, xin lão phu nhân hãy mau đưa người ra đây, để hạ quan có thể hỏi cho rõ ngọn ngành sự việc.”
Tiểu nương liền dẫn vị đại nhân kia tới trước cửa từ đường.
Chiếc khóa to tướng đang treo lủng lẳng trên cánh cửa đã nói lên tất cả mọi chuyện.
Vị đại nhân kia liền nói rằng tổ mẫu đã quá hồ đồ rồi.
Thế nhưng, tổ mẫu vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ ngạo mạn, ngang ngược ấy. “Thế tử phi thì đã sao chứ. Ta dạy bảo cháu gái của mình, cho dù có bắt nó phải quỳ c.h.ế.t ở đây, thì đó cũng là lẽ trời đất thông thường, cha dạy con là chuyện hết sức bình thường.”