Thiên Cơ Chi Nữ

Chương 8



8.

Năm Đại Lương thứ ba mươi hai, tam hoàng tử khởi binh, g.i.ế.c hại Thái tử và hoàng thượng ; may thay tứ hoàng tử kịp thời xoay chuyển cục diện, tru diệt tam hoàng tử, bảo vệ chính thống.

 

“Trẫm muốn thu phục Tây Nam, ngươi có điềm báo gì cho trẫm không?”

 

“Không có,” ta thẳng thắn đáp, “tiên đế có linh thiêng cũng sẽ phù hộ cho Đại Lương thuận hòa. Thần mạn phép hỏi thêm một câu, bệ hạ định phái ai xuất chinh?”

 

Hắn khẽ cười khổ: “Thịnh Lâm Lăng.”

 

Tên này nghe có chút quen tai, ta dò tìm trong trí nhớ một lúc, mới nhớ ra dường như là muội ruột của hắn, cũng chính là Ngũ công chúa suýt nữa bị gả hòa thân năm xưa.

 

Không đợi ta hỏi, hắn liền giải thích: “Từ nhỏ muội ấy đã thích theo mẫu phi múa thương luyện võ, chỉ tiếc rằng mẫu phi vốn là nữ nhi tướng môn, cuối cùng lại c.h.ế.t bệnh trong chốn thâm cung nhỏ bé.”

 

Hắn ngơ ngẩn hồi lâu, đặt chén trà trong tay xuống, thần sắc trở nên nghiêm túc:

 

“Quốc sư—không, Ô Nhược, trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi có từng nghĩ đến...”

 

“Đến việc dùng sáp khắc thành lệnh bài sao?” Ta cười nói nốt câu giang dở của hoàng thượng, “Muội muội thần từng dùng sáp khắc thành bảo thạch để lừa thần. Đêm đó bệ hạ đến tìm thần mượn nến, nến thần đưa cho bệ hạ đương nhiên không phải loại thường.”

 

Đêm hắn gõ cửa sổ phòng ta, ngoài miệng là tỏ ý cảm tạ, nhưng trong lòng lại mang theo dụng tâm chiêu dụ. Hắn muốn, không phải chỉ là cây nến soi đường, mà là sự dẫn dắt và trợ giúp của ta.

 

Mẫu tộc của tứ hoàng tử tuy nắm trong tay binh quyền, nhưng đã sớm bị tước đoạt gần hết, hắn cần phát triển thế lực trong triều.

 

Ta hòa kim diệp vào sáp lỏng, đổ thành khối sáp đưa cho hắn. Tứ hoàng tử cơ trí vô song, chẳng những đoán được ngụ ý của ta về việc dùng sáp làm lệnh bài giả, mà còn chấp thuận điều kiện chưa từng thốt ra khỏi miệng ta.

 

Khi thực sự đoạt quyền, mọi sự đều như chúng ta dự liệu: hắn nắm chuẩn thời cơ lão hoàng đế bị hại, dẫn cấm vệ quân tiêu diệt tam hoàng tử, thuận lợi đăng cơ. Dĩ nhiên, cũng không phải không có bất ngờ. Lão hoàng đế tâm cơ sâu độc, trước khi c.h.ế.t lại nhìn thấu kế sách mà ta và Thịnh Cảnh Minh hợp sức sắp đặt.

 

Ta đã nhận ra, Thịnh Cảnh Minh cũng nhìn ra, di chiếu của tiên đế không phải “thu phục Tây Nam biên thành”, mà là “thu Ô Nhược nhập hậu cung”. Hắn muốn Thịnh Cảnh Minh kế vị, đồng thời cưới ta – kẻ không quyền không thế. Không cưới, tức là trái di nguyện tiên đế; cưới rồi, thì giữa chúng ta sẽ nảy sinh hoài nghi, cuối cùng chia rẽ oán trách lẫn nhau.

 

Nghĩ đến đây, ta ngẩng mắt nhìn Thịnh Cảnh Minh. Hắn chống cằm bằng một tay, mắt không rời khỏi ta, hồi lâu mới mở miệng: “Muội muội ngươi…  Vân Gia, còn cả Kỷ Gia, ngươi định xử trí thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta trầm ngâm chốc lát, rồi chỉ vào góc tường bên cạnh: “Bệ hạ nhìn đám cỏ kia. Gió thổi thì cỏ lay, nên nó lúc nào cũng nghiêng ngả bất định. Bệ hạ ở trên cao, tự nhiên sẽ không để tâm đến đám cỏ dưới chân, nhưng cung nhân thì sẽ định kỳ nhổ cỏ, bởi lẽ nếu ngày nào đó xảy ra hỏa hoạn, cỏ sẽ dẫn lửa thiêu rụi tất cả.”

 

Hắn hiểu ý ta. Vân Gia tuy thoạt nhìn như chỉ đứng sai phe, nhưng nếu mai sau hắn thất thế, hai nhà nhất định sẽ nhân cơ hội giẫm đạp. Vậy thì, không thể để lại hậu họa.

 

“Còn về sau, ngươi định thế nào?”

 

“Có lẽ sẽ cáo quan quy ẩn,” ta khẽ cười, cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười trên gương mặt, “Vốn dĩ ta vào Tinh Thiên Các cũng chỉ để cầu sinh, bầu bạn với quân vương chẳng khác gì dạo gót bên hổ dữ, bệ hạ à.”

 

Nhân lúc còn thân thiết, ta buông một câu bông đùa với Thịnh Cảnh Minh. Thấy trời đã không còn sớm, ta đứng dậy cáo từ, hắn không giữ lại, chỉ ngồi yên tại chỗ, không biết đang nghĩ điều gì.

 

“Thả ta ra! Ta muốn gặp Quốc sư!”

 

“Vô lễ! Quốc sư đại nhân há phải kẻ ngươi muốn gặp là gặp sao!”

 

Nghe thấy tiếng động, ta quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Vân Văn Chi y phục tả tơi, chân còn mang gông cùm. Thấy ta, nàng đỏ hoe mắt, căm hận quát lớn: “Vân Văn Cẩm! Ngươi hại cả nhà chúng ta bị lưu đày,  Kỷ ca của ta cũng bị c.h.é.m đầu, ngươi là đồ m.á.u lạnh vô tâm, c.h.ế.t không toàn thây!”

 

Cung nhân tát nàng mấy cái, đang định lôi đi, ta chậm rãi bước tới: “Khoan đã, ta có vài lời muốn hỏi nàng.”

 

“Dạ.”

 

Ta túm lấy tóc Vân Văn Chi, thưởng thức vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn của nàng: “Cả Vân Gia đều là người của tam hoàng tử, là nghịch đảng. Ngươi đoán xem, vì sao tội đáng xử trảm, các ngươi chỉ bị lưu đày?”

 

Nàng sửng sốt, ta thừa cơ, nói thẳng: “Nhuyễn Quý phi  ép ta bồi táng, cũng là chủ ý của ngươi phải không?”

 

Sắc mặt nàng khựng lại, ta đã nắm rõ chân tướng: “Ngươi định hỏi, sao ta biết ư? Muội muội à, trách thì chỉ trách thủ đoạn của ngươi quá kém cỏi.”

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thời gian quay ngược về ngày ta được phong làm Thiên Cơ thị, Kỷ Hiên giữ ta lại, nàng lại xông vào, bị thái giám đến tìm ta chặn lại tra hỏi.

 

Nàng lấy ra bài lệnh vào cung, bị thái giám tịch thu. Ta sau đó xin lại xem, quả thực là bài lệnh thật.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com