Đồ Linh sứ bị vây công hồi lâu, cơn giận càng lúc càng lớn, ra tay càng thêm tàn độc, thường thường chỉ vung tay lên là xác chết đầy trời.
Cũng may con rối không đổ máu, nếu không nơi này càng thêm thảm khốc không dám nhìn.
Từ Mạn Mạn phát hiện Đồ Linh sứ này thật khó lường, bị đánh hồi lâu trên người cũng trúng không ít thương, vậy mà vẫn không có dấu hiệu kiệt sức, ngược lại Kinh Vô Diệp bên này đã dần cạn lực.
Ác ý của Đồ Linh sứ đối với Từ Mạn Mạn đã sớm lộ rõ, ả xông ra một đường trong đám người, thẳng hướng Từ Mạn Mạn, Từ Mạn Mạn quay người liền chạy về phía tiền điện.
Hai con quỷ diện chu chân nhiều hơn nàng và chạy trốn cũng nhanh hơn nàng, nhanh như chớp chạy lên phía trước, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Từ Mạn Mạn cũng coi như mở mang kiến thức, mắt thấy sắp bị Đồ Linh sứ bắt kịp, nàng buông chậu hoa ra, ngay khoảnh khắc chậu hoa rơi xuống đất, bạch quang tràn ra, Lang Âm tiên tôn hóa thành hình người, chắn trước mặt Đồ Linh sứ.
Không ai trông coi, Lê Khước và Ngao Tu cũng thoát ra khỏi kén, vây quanh Đồ Linh sứ.
Kinh Vô Diệp theo sau tới thấy cảnh này, tức khắc sửng sốt.
Đồ Linh sứ lạnh lùng cười: "Một lũ ngu xuẩn các ngươi, bị người ta xoay như chong chóng, giờ còn không nhìn ra ai mới thật sự là nội gián sao? Tên chạy trốn nhanh nhất kia chính là nội gián."
Kinh Vô Diệp ngạc nhiên không chắc chắn nhìn về phía trước, chỉ thấy Từ Mạn Mạn chạy về phía tiền điện như ngựa không dừng vó, căn bản không hề quay đầu lại xem chiến cuộc, cũng không liếc nhìn Lang Âm tiên tôn một cái.
Kinh Vô Diệp thân mình chấn động, nhìn bóng dáng Từ Mạn Mạn, hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra, chợt ngộ ra: "Hóa ra... quỷ diện chu mới là nội gián..."
Chạy trốn nhanh nhất, là quỷ diện chu, Từ Mạn Mạn còn đuổi không kịp.
Đúng vậy, Lê Khước và Ngao Tu thoát ra thế nào, là quỷ diện chu thả ra!
Đồ Linh sứ không biết nên nói gì...
Ả hít một hơi thật sâu: Mệt mỏi, lười giải thích, cứ giết hết đi, sau này đổi một đám thủ hạ thông minh hơn.
Lang Âm tiên tôn cầm Cự Sương Kiếm đã đến trước mặt, Đồ Linh sứ vẻ mặt nghiêm lại, dốc mười hai phần tinh thần ứng phó.
Vô Hồi Điện được xây dựng bằng nham thạch màu đen, loại nham thạch này có năng lực hút linh quỷ dị, tuy rằng không thể so sánh với cấm linh tuyệt trận, nhưng đối với tu sĩ cũng có sự khắc chế nhất định.
Đồ Linh sứ triệu hồi tám con rối, trong đó có hai con vậy mà đều là Pháp Tướng chi khu, còn Kinh Vô Diệp cũng hồi phục tinh thần, dẫn theo thủ hạ đối kháng Ngao Tu và Lê Khước.
Lê Khước nghẹn một bụng lửa, cuối cùng cũng có thể bộc phát, trong khoảng thời gian ngắn đánh cho con rối liên tiếp bại lui. Ngao Tu tâm cơ thâm trầm, cố ý bảo tồn thực lực, chỉ để Lê Khước ở phía trước nghênh địch, hắn lại âm thầm đánh giá tình hình chiến đấu bên phía Đồ Linh sứ.
Lang Âm tiên tôn một mình đối đầu chín địch thủ, không hề rơi vào thế hạ phong. Cự Sương phân ảnh, bạch y kinh hồng, hắn thành thục né tránh mọi sát chiêu, không dính chút bụi trần.
Đồ Linh sứ trong nháy mắt đã bị chém giết tám con rối.
Nhưng mục đích của ả không ở đây, thừa dịp con rối che khuất tầm mắt Lang Âm tiên tôn, ả lập tức bay về phía tiền điện.
Ả hiểu rõ một điều, Từ Mạn Mạn mới là kẻ chủ mưu, bắt được nàng, mới có thể xoay chuyển cục diện.
Mà nàng cũng là nhược điểm lớn nhất ở đây, nàng chỉ là Kim Đan.
Lang Âm tiên tôn một kiếm phá tan hai con rối, đuổi giết Đồ Linh sứ.
Từ Mạn Mạn vừa chạy đến trước điện, Đồ Linh sứ đã đuổi kịp, một đôi mắt không hề tức giận âm lãnh nhìn chằm chằm Từ Mạn Mạn, phảng phất như ác quỷ địa ngục.
Lưng Từ Mạn Mạn chợt lạnh, thấy năm ngón tay khô gầy kia như đang cào vào mặt mình, nàng né sang một bên, nhưng không thể tránh hoàn toàn, móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt, ở vai và cổ Từ Mạn Mạn để lại năm vệt máu thấy xương dữ tợn. Máu tươi tức khắc chảy ra, nhuộm đỏ nửa thân áo.
Mặt Từ Mạn Mạn trắng bệch, liền tiếng kêu đau đớn cũng không kịp phát ra mà uể oải ngã xuống đất. Một sợi dây leo mềm mại quấn lấy eo nàng, kéo nàng tránh khỏi đòn tấn công tiếp theo của Đồ Linh sứ.
Từ Mạn Mạn chỉ cảm thấy eo căng chặt, cả người bay lên không trung, rồi dừng lại trong một vòng tay kiên cố. Nàng đau đến trước mắt tối sầm, vô lực dựa vào cổ Lang Âm tiên tôn, hơi mở mắt mơ hồ nhìn thấy sườn mặt hắn.
Trên móng tay Đồ Linh sứ hẳn là có kịch độc, máu tươi không ngừng trào ra hiện màu tím đen, Từ Mạn Mạn gần như cảm nhận được độc trùng đang cắn xé trong cơ thể, muốn chui vào tâm mạch và Thần Khiếu.
Lang Âm tiên tôn cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương ở vai và cổ nàng, mày nhăn lại, giơ tay che phủ vết thương, lòng bàn tay phát ra ánh sáng ấm áp, cảm giác lạnh lẽo tan đi phân nửa, ý đồ nhổ độc tố đã thấm sâu vào cơ thể nàng ra. Bản thể hắn có thể giải mọi độc tính thiên hạ, linh lực của hắn tự nhiên cũng có thể làm được. Chỉ là độc tính này quá mạnh, lại gần tâm mạch, hắn hơi sơ sẩy, độc tố vào tâm mạch, hậu quả không dám tưởng tượng.
Lang Âm tiên tôn bây giờ không thể buông Từ Mạn Mạn ra, nếu không nàng chắc chắn sẽ chết, chỉ có thể một tay ôm thân thể suy nhược vô lực của nàng, một tay dính chặt vào vết thương dữ tợn của nàng.
Đồ Linh sứ sao lại bỏ qua cơ hội này, không cho bọn họ một chút thời gian thở d ốc, lập tức lại mang theo con rối tấn công. Lang Âm tiên tôn ôm Từ Mạn Mạn né tránh công kích của Đồ Linh sứ, nhưng mục đích chân chính của ả vẫn là giết Lang Âm tiên tôn, tay phải gập lại, để lại một vệt máu trên sườn mặt hắn, cắt đứt vài sợi tóc.
Lang Âm tiên tôn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Đồ Linh sứ đang tấn công mình, không sợ hãi cũng không lùi bước, ngay lúc đó, linh lực quanh thân hắn kích động, tóc tung bay, nơi một tấc dưới chân phát ra lục quang chói mắt, ngay sau đó, bảy tám rễ dây leo từ dưới chân hắn mọc ra, bức lui con rối đang tiến lên.
Môi mỏng Lang Âm tiên tôn hé mở, trầm giọng quát: "Giảo!"
Dây leo lập tức quấn lấy con rối, càng lúc càng nhanh, siết chặt đến nứt thành hai đoạn.
Đồ Linh sứ tránh được dây leo treo cổ, chưa kịp thở d ốc, lại thấy vô số lá xanh bay về phía mình. Lá xanh nhìn như mỏng manh, lại tỏa ra hàn quang khiến người ta kinh sợ, tựa hồ có sức mạnh vàng vỡ đá nứt.
Lang Âm tiên tôn quát lớn: "Toái!"
Lá xanh đầy trời hóa thành trận vây sát không gì cản nổi, không chỗ trốn tránh, Đồ Linh sứ bằng Pháp Tướng chi khu ngạnh kháng, một thân diễn phục bị vô số lá xanh cắt ra vô số vết thương, trên người cũng để lại chi chít vết máu.
Ả xuyên qua mặt nạ và lá cây, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nam tử thanh tuấn, trong lòng sinh ra kinh hãi và sợ hãi.
Người nọ tựa như Phù Dung hoa nở trong gió thu, nhìn như nhu nhược, lại ngạo cốt tiềm tàng, hắn tùy ý tàn khốc như gió thu, sương hoa lạnh lẽo, hắn tự sừng sững, không sợ gió sương.
Từ Mạn Mạn vô lực dựa vào ngực Lang Âm tiên tôn, hôn mê chìm đắm nghĩ — vẫn là liên lụy Tiên tôn.
Nàng không thích liên lụy người khác, không muốn làm gánh nặng, từ nhỏ đã như vậy.
Có lẽ chính vì nàng là gánh nặng, nên mới bị cha mẹ bỏ rơi.
Ở Từ gia thôn, tuy rằng các bà đối xử với nàng không tệ, nhưng nếu nàng làm sai chuyện, các bà cũng không nương tay mà mắng nàng — đồ vô dụng.
Cho nên nàng luôn muốn, bản thân có chút tác dụng với người khác, để người khác thích nàng, không coi nàng là gánh nặng.
Nàng đối với các sư huynh đệ nhiệt tình thân thiện, cầu được ước thấy, đối với sư phụ cung kính hiếu thuận, chăm chỉ chịu khó. Chỉ khi nàng hữu dụng, mới có thể khiến người ta thích, chỉ khi khiến người ta thích, nàng mới có một mảnh đất để tồn tại giữa trời đất này.
Nhưng sư phụ nói với nàng, nàng phải học cách làm mình vui vẻ.
— Trời sinh vạn vật, cũng không nhất định phải hữu dụng, nhưng nhất định phải sáng rực.
— Con muốn nở đến xinh xinh đẹp đẹp, vui vui vẻ vẻ, oanh oanh liệt liệt, mới không phụ thiên địa sinh con một đời này.
Nàng hành tẩu nhân gian trăm năm, rốt cuộc ngộ.
Lại giống như không hoàn toàn ngộ.
Bởi vì bây giờ trở thành gánh nặng của Tiên tôn, nàng vẫn khổ sở.
Vô Hồi điện thi thể quá nhiều, chết một con rối, lại thêm một con rối, dường như giết mãi không hết.
Từ Mạn Mạn hôn mê bất tỉnh trong lồ ng ngực Lang Âm tiên tôn, mềm mại dựa vào ngực hắn.
Đồ Linh sứ thấy không thể giết được Lang Âm tiên tôn, đã nảy ý định bỏ trốn. Ả điều khiển con rối chặn Ngao Tu và Lê Khước, bản thân muốn mượn pháp trận đào tẩu.
Đúng lúc này, một tiếng phượng minh trong trẻo vang vọng Vô Hồi điện, một đạo ánh lửa ập đến trước mặt, thiêu rụi mấy chục con rối thành tro tàn.
"Cửu Dương Lê Hỏa!" Đồ Linh sứ mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Là Vũ Hoàng!"
Truyền thuyết Cửu Dương Lê Hỏa bắt nguồn từ Thần hỏa bất diệt của mặt trời, đốt cháy mọi vật tà ác dơ bẩn của thiên hạ. Thần hỏa này đời đời truyền lại, chỉ có Vũ Hoàng của Đế Loan nhất tộc mới được thừa hưởng.
Đồ Linh sứ vừa dứt lời, liền thấy một đạo phượng ảnh chói sáng như cầu vồng bay vào trong điện, mười mấy tu sĩ theo sát phía sau.
Phượng ảnh hạ xuống đất, hóa thành hình người, kim quan hồng y, mắt phượng môi đỏ, khí thế làm người không dám khinh thường.
Lê Anh mỉm cười nhìn thoáng qua Từ Mạn Mạn đang hôn mê trong lồ ng ngực Lang Âm tiên tôn: "Kêu ta đến, bản thân lại ngủ rồi."
Lê Khước cũng vừa lúc vào đại điện, kinh hỉ nói: "Tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
"Ta vẫn luôn đi theo các ngươi." Lê Anh đưa tay sờ cằm Từ Mạn Mạn, "Nàng tìm ta thương lượng, bày ra một kế, đưa các ngươi vào tròng, rồi để ta đến dọn dẹp chiến trường. Cửu Dương Lê Hỏa của ta là khắc tinh của Đồ Linh Bộ, nàng tính toán hay thật."
Lê Khước nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Tỷ liền đem ta bán, cũng không thèm nói với ta một tiếng."
Ngao Tu tự mình đã nhìn ra, chỉ có hắn giống như kẻ ngốc.
Lê Anh khẽ mỉm cười, yêu thương nói: "Ngươi là đệ đệ của ta, ta sao có thể bán ngươi được."
Sắc mặt Lê Khước dịu đi một chút.
"Ngươi lại không đáng tiền." Lê Anh nói.
Thân hình Lê Khước thoáng lay động, suýt nữa không đứng vững. Hắn ở Vô Hồi Điện còn chưa chịu trọng thương như vậy.
Một Từ Mạn Mạn, một Lê Anh, hắn chịu quá nhiều khổ sở vì phụ nữ.
Đồ Linh sứ nghe cuộc đối thoại này, toàn bộ Vô Hồi Điện đều rung chuyển vì nó, Lê Anh khinh miệt cười, búng tay một cái liền hóa đám con rối thành tro tàn. Mọi âm thi con rối đều không thể ngăn cản ngọn lửa nóng rực của Cửu Dương Lê Hỏa.
Đồ Linh sứ bay về phía đại điện, nơi đó là sân khấu kịch, mà hai bên sân khấu một mảnh đen kịt, không biết có mai phục gì.
Lê Anh nheo mắt phượng, tay trái nắm chặt hư không, lòng bàn tay hiện ra một chiếc trường cung, hình dáng như đuôi phượng, kim quang rực rỡ, tay phải trống rỗng xuất hiện một mũi tên dài, đầu mũi tên có một ngọn lửa nhỏ, nhưng ẩn chứa linh khí hệ hỏa cực kỳ khủ ng bố, đó chính là Cửu Dương Lê Hỏa.
Lê Anh kéo căng dây cung, hai ngón tay buông lỏng, mũi tên dài bay về phía sau lưng Đồ Linh sứ. Nhưng Đồ Linh sứ dường như đã đoán trước, tay trái vồ lấy một bên sân khấu kịch, một bóng người dừng lại trên tay ả, ngay khoảnh khắc mũi tên bắ n ra đã dùng người nọ làm tấm chắn trước mặt.
Người nọ sắc mặt tái nhợt, thống khổ ngước mắt nhìn mũi tên đang lao tới. Lê Anh lập tức nhận ra không ổn, tâm niệm vừa động, Cửu Dương Lê Hỏa tức khắc tắt, nhưng mũi tên vẫn lao tới, hung hăng c ắm vào vai phải người nọ, ghim hắn vào tường.
Mắt phượng Lê Anh nhiễm giận, lần nữa kéo căng dây cung, nhưng trên cung lại là một ngọn lửa thuần túy ngưng tụ thành hình mũi tên. Lê Anh nhẹ buông tay, mũi tên vậy mà phát ra một tiếng phượng minh trong trẻo cao vút, hình dáng như hỏa phượng lao về phía Đồ Linh sứ.
Đồ Linh sứ định dùng lại chiêu cũ kéo người làm tấm chắn, nhưng mũi tên kia dường như có mắt, đầu phượng ngẩng lên, lấy góc độ cực kỳ xảo quyệt bắn trúng mặt Đồ Linh sứ.
Đồ Linh sứ hoảng sợ thét chói tai, bản thân ả đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể chống đỡ được một mũi tên toàn lực của Lê Anh. Chỉ trong nháy mắt, Đồ Linh sứ bị ngọn lửa nuốt chửng, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đảo mắt hóa thành tro bụi.
Lê Anh không nhìn kẻ chắc chắn phải chết, mà bay lên sân khấu kịch, vươn tay thăm dò về phía người bị ghim trên tường.
Đó là một thân hình thon dài, nam tử khuôn mặt thanh tú, chỉ là dáng vẻ khô gầy, tái nhợt mong manh, dường như đã từng chịu đựng vô vàn tra tấn. Mũi tên của Lê Anh tuy rằng đã thu hồi Lê Hỏa, vẫn gây cho hắn ngoại thương rất nặng, máu tươi nhuộm đỏ nửa người.
Lê Anh rút mũi tên ra, nam tử liền từ trên tường rơi xuống, được Lê Anh đỡ lấy trong ngực.
Lê Khước lúc này đuổi tới bên cạnh Lê Anh, hỏi: "Sao lại giết Đồ Linh sứ, không cần giữ lại thẩm vấn sao?"
"Không cần, ngươi cho rằng Huyết Tông vì sao thần bí như vậy, ngoại giới khó có thể dò thám tin tức? Bởi vì bọn chúng đều lập tâm ma huyết thề, không được tiết lộ nửa chữ việc liên quan đến Huyết Tông cho người ngoài." Lê Anh hờ hững nhìn Đồ Linh sứ hóa thành tro bụi, "Tiểu cô nương kia nói, nàng có cách trà trộn vào Huyết Tông, thu thập tin tức, ta mới đồng ý kế hoạch này của nàng."
Lê Khước bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng hiểu ra mục đích của một loạt lời nói và hành động của Từ Mạn Mạn.
Tâm ma huyết thề, là tự mình sinh ra tâm ma, chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm, tự nhiên sẽ không ứng nghiệm. Đám người Kinh Vô Diệp, đều thật sự tin Từ Mạn Mạn là người một nhà, cho nên nói ra chuyện liên quan đến Huyết Tông với nàng, cũng không hề có áp lực tâm lý, tự nhiên sẽ không ứng thề.
Trái lại, Kinh Vô Diệp thấy mình nói bí mật của Huyết Tông mà không sao, càng coi Từ Mạn Mạn là người một nhà hơn.
Thậm chí khi kế hoạch bại lộ, lúc phát hiện pháp trận có dị thường, nàng vẫn có tâm tư lừa gạt nơi Nghịch Mệnh Bộ từ miệng Kinh Vô Diệp.
Từ Mạn Mạn quả thật là nắm bắt lòng người rất giỏi.
Lê Khước tâm tình phức tạp nhìn Từ Mạn Mạn, nàng bây giờ đã bất tỉnh nhân sự, được Lang Âm tiên tôn bế ngang người, khuôn mặt nhỏ trắng như giấy, nhưng có linh lực Lang Âm tiên tôn bảo vệ, tính mạng hẳn là không nguy hiểm.
Người ở đây, đều có tu vi cao hơn nàng gấp trăm lần, nàng chỉ là một Kim Đan nhỏ bé, liền một cào nhẹ của Đồ Linh sứ cũng không chịu nổi, đâu ra gan dạ sáng suốt và dũng khí, để lên kế hoạch cho một ván cược hung hiểm cửu tử nhất sinh như vậy?
Rốt cuộc là mang mục đích gì?
Thật sự là xuất phát từ yêu Liễm Nguyệt đạo tôn sao...
"Lê Khước, ngẩn người làm gì, xem hai bên sân khấu kịch còn có gì cổ quái không." Lê Anh nói.
Đồ Linh sứ đã hóa thành tro tàn, con rối ả điều khiển cũng lập tức ngã xuống đất, có Đế Loan thu dọn chiến trường, những người còn lại không có chút uy hiếp nào.
Lê Anh đi đến hai bên sân khấu kịch thăm dò nhìn, không khỏi có chút giật mình.
Những thứ bố trí hai bên sân khấu cũng không phải đồ vật hiếm lạ kh ủng bố, chỉ là một chút trang trí bình thường có thể thấy trong kịch viện. Trên mặt đất có vài người, đều có dáng vẻ tiều tụy giống như nam tử trúng tên, hơi thở thoi thóp.
"Các ngươi là người Huyết Tông sao?" Lê Khước bắt một người còn hơi tỉnh táo hỏi.
Người nọ hơi thở mong manh, ngập ngừng nói: "Chúng ta... là nhạc sư, bị Đồ Linh sứ bắt tới... tấu nhạc..."
Lê Khước buông người nọ ra, đi đến bên cạnh Lê Anh nói: "Cái Đồ Linh sứ này có chút cổ quái, thích nghe kịch, những người này đều bị ả bắt tới tấu nhạc diễn kịch."
Lúc trước khi bọn họ lần đầu tiên thấy Đồ Linh sứ, ả chính là trốn ở bên sân khấu xem kịch.
Bên sân khấu kịch có một số thi thể mặc hý phục, đều là con rối trước đó bị Đồ Linh sứ điều khiển, còn mấy tên nhạc sư nửa sống nửa chết kia đều là bị bắt tới.
Lê Anh như đang suy tư gì, cúi đầu nhìn về phía nam tử đang thoi thóp trong lồ ng ngực, liền lúc này, hơi thở trên người nam tử yếu dần, mất đi hình người, biến thành một con mèo trắng.
Hóa ra là một mèo yêu.
Lê Khước ở một bên nói: "Bọn họ không phải người Huyết Tông, có lẽ còn chưa gieo tâm ma huyết thề..."
Lê Anh không để ý gật đầu, ôm mèo trắng đứng lên, nói: "Nói rất có lý, ngươi vác bọn họ đi."
"Ta vác?"
Lê Anh liếc nhìn hắn một cái: "Chẳng lẽ ta vác?"
Lê Anh đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy mèo trắng trong lồ ng ngực kêu "meo meo" một tiếng, rồi phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt, nàng cúi người lắng nghe.
"Cầm..."
Lê Anh nhíu mày, nhìn về phía đàn cổ một bên, không ngờ con mèo yêu sắp chết này còn muốn mang theo đàn, liền nói với Lê Khước: "Đem cái đàn kia cũng mang đi."
Lê Khước có chút bất mãn, mím môi, mắt thấy Lê Anh đi ngang qua trước mặt mình, nhạt nhẽo lại âm dương quái khí nói một câu: "Cung tiễn Vũ Hoàng."