Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Chương 70: Ngoại truyện 1



Dù chưa thông cáo, nhưng người Đạo Minh nên biết đều đã biết, Liễm Nguyệt đạo tôn có một đạo lữ, chính là Lang Âm tiên tôn biến mất ba trăm năm. Người biết tường tận thì ít ỏi, đại khái chỉ có Ninh Hi cùng Từ Thận Chi, bọn họ biết Lang Âm tiên tôn chưa từng biến mất, chỉ là tan hết ngàn hoa vạn lá, chỉ còn lại một mảnh tâm hoa, dựa vào Từ Mạn Mạn ba ngày một chén máu tẩm bổ, lúc này mới sống lại trở về.

Trong lòng Từ Mạn Mạn cũng nghĩ mà sợ, vạn nhất năm đó một mảnh tâm hoa cũng không lưu lại, vậy chẳng phải thế gian này không còn Lang Âm.

"Chàng lại cho ta thêm mấy cánh tâm hoa đi, bằng không ta không yên tâm..." Từ Mạn Mạn nắm lấy vạt áo Lang Âm liền muốn sờ ngực hắn.

Lang Âm không khỏi bật cười, nắm lấy cổ tay nàng, cười nhẹ nói: "Nàng ngược lại mong ta tốt lành..."

"Phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi họa." Từ Mạn Mạn lòng có xúc động, "Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất..."

Lang Âm ngưng mắt mỉm cười, nhìn nàng một lát: "Nếu ta không cho thì sao?"

Sắc mặt Từ Mạn Mạn dần dần thay đổi: "Chàng không yêu ta, chàng có phải Lang Âm không?"

Lang Âm khẽ cười một tiếng: "Có phải hay không, nàng còn không rõ sao?"

Nàng hình như nhớ tới điều gì đó, đỏ mặt lên: "Vậy chàng lại cho ta ba cánh tâm hoa đi, chính cái gọi là thỏ khôn có ba hang, ta một cánh đặt ở Phong Đình, có pháp trận che chở, một cánh ta cất giấu bên người, một cánh để ở chỗ Hạo Nhất, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều có thể mang chàng cứu trở về!" nói xong lại ho nhẹ hai tiếng, "Tuy rằng tu vi chàng sẽ thiệt hại, nhưng đi theo bên người ta, ta sẽ tự bảo vệ chàng, không để chàng chịu một tia tổn thương."

Ý cười trong mắt Lang Âm càng sâu: "Một khi đã như vậy.... nàng tự mình tới lấy đi."

Từ Mạn Mạn ngẩn ra: "Lấy như thế nào?"

Hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi luồn vào cổ áo mình, đè thấp giọng nói: "Nếu là tâm hoa, tự nhiên là ở trong tim."

Đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm ấm, vân da rắn chắc, Từ Mạn Mạn tức khắc hô hấp đình trệ, nhịp tim cũng lỡ mất vài nhịp, trong đầu lướt qua một số cảnh tượng không thể miêu tả, khiến nàng nhịn không được nuốt nước bọt, trên mặt dần dần ửng đỏ.

Đâu phải mặt nàng da mỏng, chỉ là tối qua trăng lưỡi liềm, tâm ma lớn mạnh, liền quá phận phóng túng một chút....

Cũng không phải chỉ có một chút....

Nàng chủ động chiếm cứ, dùng uy áp cố định thân thể hắn, mang hắn đ è xuống giường m ơn trớn li3m láp, cơ hồ muốn nuốt hắn vào bụng. Hắn không thể cử động, hô hấp nặng nề, đôi mắt đen nhánh dường như rực cháy hàm chứa ý cười, mặc nàng muốn làm gì thì làm. Đến lúc trời sắp sáng mới mệt mỏi, nằm trên ngực hắn mệt mỏi muốn ngủ, hắn liền đổi khách thành chủ, ôm nàng áp dưới thân, hết lần này đến lần khác dùng đầu lưỡi li3m láp phác họa vết đỏ trên ngực nàng.

Nơi ấy ba trăm năm qua lấy máu, ba ngày một dao, dù là bán thần chi thân, lâu ngày cũng sẽ lưu lại dấu vết đỏ nhạt.

Hắn cười nói, đó là tâm hoa của nàng, hắn chính là một đóa hoa từ trong tim nàng sinh ra.

Từ Mạn Mạn nức nở tiếp nhận sự xâm lược và dịu dàng của hắn, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, hốt hoảng nghĩ đến - hắn hóa ra có thể thoát khỏi sự trói buộc của nàng.

Cho nên hôm nay tỉnh dậy, nàng liền có chút oán trách Lang Âm đêm qua không ngăn cản nàng, để nàng thích làm gì thì làm. Lang Âm nghe vậy lại nhàn nhạt cười: "Không thể trách ta, ta cũng nhập ma rồi."

Công tử thần tiên ban ngày giống như gió mát trăng thanh, ban đêm nhập ma liền không hề có liêm sỉ.

Nghĩ đến Liễm Nguyệt đạo tôn nàng, ngày thường quang minh chính đại, một người cao khiết trang trọng, nếu không phải vì hắn mà sinh tâm ma, sao lại làm ra chuyện mất mặt như thế, làm chuyện mất trí được....

Khó trách năm đó Lang Âm muốn dùng pháp trận vây khốn bản thân, chỉ sợ ma tính phát tác, làm tổn thương nàng.

Cũng may hiện giờ là ban ngày, lý trí nàng vẫn chiếm thế thượng phong, rút tay từ trong lồ ng ngực hắn về, giả vờ ho khan hai tiếng, như không có chuyện gì nói: "Chuyện tâm hoa tạm thời không nhắc tới, ta hỏi chàng một câu khác... Chàng năm đó lúc ma khí tán loạn, có biện pháp khống chế thần trí không?"

Lang Âm có chút tiếc nuối, nhéo nhéo năm ngón tay thon dài của nàng, nhàn nhạt cười nói: "Cũng không phải không có..."

Chỉ là không thật muốn dạy nàng.

Bộ dáng nàng trong ma khí, ngược lại thập phần đáng yêu, hơn nữa cũng hoàn toàn không làm tổn thương hắn, nhiều nhất trên người hắn lưu lại chút vết đỏ.

Nhưng Từ Mạn Mạn một hai phải hỏi, hắn lại không thể gạt.

Lang Âm vươn một bàn tay ra, liền thấy một mảnh lá mềm hiện ra trong lòng bàn tay, hướng Từ Mạn Mạn cúi đầu khom lưng.

Từ Mạn Mạn cẩn thận nhìn kỹ, bừng tỉnh nói: "Lá cây của chàng!"

Nàng lập tức nhớ tới, năm đó lá cây này còn giúp nàng lật sách, lúc Lang Âm tức giận muốn trêu chọc nàng, đem nguyên thần nàng vây trong thức hải, dùng phiến lá áp nàng, chính là đầu lá cây này mọc ra phiến lá khác, đưa nàng ra ngoài.

Lang Âm mỉm cười nói: "Huyễn hóa một sợi nguyên thần ra, ngưng thành một vật, liền giống như phân thân của chính mình, lực lượng không cần quá mạnh, chỉ cần duy trì rõ ràng, luôn nhắc nhở bản thân. Bất quá cũng chưa chắc lần nào cũng hữu hiệu, nó có thể nhắc nhở ta khắc chế sát ý, lại không cách nào khắc chế dục niệm. Chung quy.... khi ta thanh tỉnh, cũng đồng dạng sẽ có dục niệm."

Cho nên lần đó cắn nuốt Diệt Vận sứ, hắn mới khó tự chủ mà trói chặt thân thể nàng, không biết nặng nhẹ mà lưu lại đủ loại dấu vết trên người nàng, nếu không phải Ninh Hi gõ cửa đánh gãy, nàng chắc chắn phải ở trên giường đến hửng đông.

Từ Mạn Mạn vốn đang có vài phần cao hứng, nghe được câu cuối cùng, tức khắc cũng nhụt chí.

Cách này đối với nàng vô dụng, bởi vì nàng lúc thanh tỉnh cũng nghĩ đến hắn, chỉ là có chừng mực hơn một chút.

"Nàng chán nản gì vậy?" hắn quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt hàm chứa ý cười dịu dàng, "Ma khí là sát ngược cùng d*c vọng chi khí, trong lòng nàng không có sát niệm, chỉ có d*c vọng, lại chỉ phát tác vào ban đêm, không thật sự là vấn đề khó, chi bằng nói là một phen lạc thú. Mạn Mạn... phu thê thế gian, cũng là như thế...."

Mặt Từ Mạn Mạn ửng đỏ, lại cảm thấy có chút không thích hợp, nàng cau mày nhìn kỹ Lang Âm: "Chàng từ khi nào biết phu thê thế gian là cái dạng gì?"

Lang Âm ngẩn ra, rồi lại trầm mặc.

"Chàng gạt ta chuyện gì sao?" Từ Mạn Mạn tới gần hắn, lấy ra khí thế Đạo tôn thẩm vấn hắn.

Đôi mắt Lang Âm khẽ lóe, nâng tay đặt lên môi ho nhẹ hai tiếng, ậm ừ một lát, mới nói: "Hạo Nhất cho ta xem chút sách."

Từ Mạn Mạn ép hắn lấy tất cả những cuốn sách Hạo Nhất tiến cử ra.

Từ Mạn Mạn đọc qua từng cuốn, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

"Đường đường trưởng tử Ma quân, Hỗn Độn Hạo Nhất, thế nhưng âm thầm xem loại sách này..."

"Đạo đức ở nơi nào, liêm sỉ ở nơi nào, tiệm sách ở nơi nào..."

Ma giới.

Mặt trăng đỏ thẫm rơi trên ngọn cây Huyền Linh, sương mù dày đặc không tan, biển Hư Không mãnh liệt mênh mông, ngày đêm không ngừng, mỗi ngày đều có Ma tộc nhỏ yếu từ biển Hư Không sinh ra.

Ma giới là cái bóng của thế giới này, chấp niệm trong lòng những người đó đều ở đây ngưng tụ thành ma. Nơi có ánh sáng liền có bóng, Nhân tộc sinh sôi không ngừng, Ma tộc liền cũng trường sinh bất tử.

Ma tộc tuy rằng linh trí thấp hèn, nhưng cũng biết sợ hãi kẻ mạnh, bọn họ nhìn thấy cái tên khóe môi ngậm cười, thanh niên tuấn mỹ tu đ ĩnh từ xa đi tới, lập tức trốn biệt không thấy ma ảnh, sợ bị hắn nhìn thấy liền bị xử lý thu thập.

Hỗn Độn Hạo Nhất, được Ma tộc xưng là nam tử ma đầu.

Nghe nói năm đó Ma quân cảm thấy Ma tộc linh trí thấp kém, ở lâu cùng bọn họ sẽ hóa ngốc, liền để Hỗn Độn Hạo Nhất đến Nhân giới rèn luyện mấy năm. Sau lại gây không ít tai họa bị Ma quân xách về, đồng thời gia cố Vạn Tiên Trận, không có thủ lệnh Ma quân bất cứ ai cũng không thể ra vào.

Các Ma tộc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đường đường một trưởng tử Ma quân, đi Nhân giới một chuyến liền học hư, đây chính là chuyện Ma tộc cũng chưa làm được.

Chúng Ma tộc âm thầm nói: Phàm nhân thật đáng sợ!

Hạo Nhất nhẹ nhàng bước nhanh đến Tru Thần cung, khóe môi cong cong, ngữ khí vui sướng nói: "Phụ quân, Lang Âm tỉnh rồi."

Phía trên cung điện một mặt ma kính hơi sáng lên, chiếu ra hình dáng một nam tử thon dài.

Tuy thấy không rõ khuôn mặt, nhưng chỉ là hình dáng đường nét lưu loát anh đ ĩnh, liền khiến người không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ và kính sợ.

Giọng nói thanh lãnh từ trong

Giọng nói thanh lãnh từ trong gương truyền ra: "Đây không phải lý do con đánh cắp thủ lệnh, lén khai pháp trận."

Khóe môi tươi cười của Hạo Nhất cứng đờ, hắn ho khan hai tiếng, nói: "Là mẫu thân cho con."

Ma quân tựa hồ thở dài cực nhẹ, mang theo vài phần bất đắc dĩ và sủng nịnh: "Thôi, chắc nàng lại bảo con mang đồ từ Nhân giới về đấy."

Ma quân bình thường không tự ý khai pháp trận, trừ phi thê tử ông muốn mua đồ.

Hạo Nhất liền dùng danh nghĩa mẫu thân, từ Nhân giới vơ vét không ít đồ 'tốt'. Ma quân ngược lại không so đo chuyện hắn kiếm chác riêng, chỉ cần hắn không ra ngoài gây họa ở Nhân giới thì ông liền làm ngơ cho qua. Duy nhất một lần hắn được phụ quân cho phép khai pháp trận, chính là ba trăm năm trước khi Từ Mạn Mạn xông vào trận. Hắn vâng lệnh phụ quân, nói cho Từ Mạn Mạn cách hồi sinh Lang Âm.

Đôi khi hắn hoài nghi, Lang Âm có phải con trai của phụ thân và mẫu thân không, bằng không sao Lang Âm so với hắn càng giống phụ quân. Giống nhau thất thường, thâm tình, đối với người ngoài thì thanh lãnh cao ngạo, đối với người nhà thì ôn hòa dễ chịu, có khi thánh khiết trang trọng, có khi lại bá đạo mạnh mẽ. Hắn cũng không nghi ngờ mình là con ruột của phụ quân, dù sao hắn lớn lên cùng phụ quân cũng có sáu bảy phần tương tự, tính cách lại giống mẫu thân.

Về việc phụ mẫu thiên vị Lang Âm, hắn cũng dùng danh nghĩa Lang Âm mà có được chút lợi lộc. Đương nhiên có được lợi lộc không thể quên huynh đệ, Lang Âm cũng rất biết điều, gặp phải vấn đề lập tức tìm hắn trước.

Ba trăm năm trước, Lang Âm liền nhờ hắn hỏi phụ quân một câu hỏi.

Vì sao Tứ Hồn tộc có thể trường sinh, các thế hệ lại chỉ có một người tồn tại.Phụ quân nói: Tứ Hồn tộc sinh ra đúng thời điểm, thoát khỏi thai nghén từ ý chí chúng sinh, cảm nhận thiên địa vô hạn. Nhiều đời Tứ Hồn tộc trong lòng mang từ bi, mỗi khi cảm nhận được khổ đau của chúng sinh, liền sẽ càng lún sâu vào quên lãng bản thân, sau khi đến thời điểm, tứ hồn tiêu tan, quay về trong chúng sinh.

Hạo Nhất nghe vậy cũng kinh ngạc, liền hỏi phụ quân làm thế nào mới có thể tránh khỏi kết cục này.

Phụ quân trầm mặc rất lâu mới nói: Nhập ma.

Trong lòng có chấp niệm, mới có thể nhập ma.

Vì thế ngày đó Lang Âm gặp Hạo Nhất, đưa cho hắn một cái truyền âm pháp loa, đồng thời nói cho hắn kế hoạch của mình.

Hạo Nhất nghe xong hồi lâu không thể bình tĩnh, chỉ có thể thốt ra một câu: "Ngươi điên rồi, ngươi chỉ là một đóa hoa, sống chết của Nhân tộc liên quan gì đến ngươi, ngươi tan hết hoa lá, chỉ còn lại ma khí, liền không thể ra khỏi Ma giới, nếu ma khí cũng hao tổn, ngươi sẽ hồn bay phách tán!"

Lang Âm đạm nhiên cười: "Trước kia Niệm Nhất thường nói, bảo Mạn Mạn chớ quên 'khiến bản thân vui vẻ', phải để Tứ Di Môn trở thành nơi neo đậu của Mạn Mạn, khi đó ta không rõ, hiện tại mới hiểu được khổ tâm của hắn. Chúng sinh như sông dài, nàng chỉ là một chiếc lá vô tình rơi xuống, chìm nổi giữa dòng đời, nếu không có nơi neo đậu, sẽ mất đi bản thân, nước chảy bèo trôi, chìm nổi trong biển cả mênh mông. Mạn Mạn hiện giờ thần hồn quy vị, dần dần quên mất bản thân, nếu ta không thể trở thành nơi neo đậu của nàng, thần hồn nàng quá đầy ứ, sẽ tán loạn quay về trong chúng sinh."

Hạo Nhất cười khổ nói: "Ngươi chắc chắn như vậy sao, bản thân có thể trở thành chấp niệm và nơi neo đậu của nàng sao? Trong lòng nàng ngươi quan trọng đến vậy sao?"

Lời Hạo Nhất chói tai nhưng lại là sự thật, đôi mắt Lang Âm khẽ rung động, khẽ thở dài: "Ta không dám chắc..."

"Vì một chuyện không dám chắc, lại muốn hy sinh lớn như vậy, mạo hiểm cả tính mạng?" Hạo Nhất muốn lần nữa khuyên can hắn.

Nhưng Lang Âm lại nói: "Nếu ta bất hạnh gặp nạn, ngươi hãy đưa truyền âm pháp loa này cho nàng, nếu nàng hiểu ra tình ý của ta, sẽ động tâm ma, sinh ra chấp niệm và nơi neo đậu. Lúc nhập ma vô cùng nguy hiểm... ngươi có Cửu U Nghiệp Hỏa, giúp ta che chở nàng."

"Nếu nàng không rõ, nếu nàng không sinh ra tâm ma, nàng sẽ tan tiên hồn, quy về chúng sinh, chẳng phải ngươi chết vô ích sao?" Hạo Nhất truy vấn.

Lang Âm khẽ mỉm cười: "Nếu là như thế, cũng chẳng qua là đồng sinh cộng tử."

Hạo Nhất ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng nắm chặt pháp loa, trầm mặc đáp ứng yêu cầu của hắn.

Lang Âm chưa từng nghĩ đến khả năng sống lại, có lẽ ý trời muốn hắn để lại một mảnh tâm hoa cuối cùng, Ma quân niệm tình hắn sâu đậm, mới để Hạo Nhất vừa khai pháp trận, vừa chỉ điểm cho Từ Mạn Mạn cách hồi sinh.

Tưới ba trăm năm tâm huyết, hắn cuối cùng đã cắm rễ trong lòng nàng, trở thành nơi neo đậu của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com