Sau khi Lưu Vân và Sở Uyển Đình tách nhau đi làm việc của mình. Xuyên Khung liền rã đông tên tà tu bị Lưu Vân đóng băng, sau đó mang về trại chờ Lưu Vân trở về. Đám người Khuê Cương rất bất ngờ khi Xuyên Khung mang gã về trong tình trạng như vậy.
Cũng bởi bình thường bọn Khuê Cương thường bị những kẻ khác bắt nạt sai khiến. Cũng bởi thực lực của bọn chúng thấp hơn những kẻ khác. Khi Khuê Cương hỏi, Xuyên Khung chỉ nói.
“Những kẻ khác bị đệ tử của Côn Luân giết hết rồi. Hắn là do tiên sinh tha mạng cho. Các ngươi, nhớ kỹ! Khi nói chuyện với tiên sinh thì giữ mồm miệng cho cẩn thận. Nếu muốn vùi thây trong bão tuyết như bọn kia thì cứ việc.”
“Dạ, hộ pháp đại nhân.”
Đám người Khuê Cương đồng thanh đáp.
Từ xa, Lưu Vân cưỡi mây đến. Bên cạnh mang theo một thiếu niên bị thương. Hắn vừa đáp xuống đất, Xuyên Khung đã đến trước mặt, cung kính nói.
“Tiên sinh. Ngài về rồi.”
Lưu Vân gật đầu đáp, nhẹ nhàng đỡ Trầm Thừa Vũ vào lán nằm nghỉ.
“Tiên sinh, tiểu tử này sao lại bị thương nặng đến vậy?”
“Bị vài tên tà tu đuổi đánh. Lại bị pháp bảo của ta đưa cho bạo phát đẩy rơi khỏi vách núi. Nhưng không có gì đáng ngại.”
Lưu Vân xem xét lại những vết thương trên người của Trầm Thừa Vũ. Vết thương đều đã khép lại rồi.
‘Đan dược của Uyển Cấm tốt thật. Không hổ là chủ nhân của Dao Trì. Tài nguyên không thiếu.’
Có điều Lưu Vân không rõ tại sao đến giờ Trầm Thừa Vũ vẫn chưa tỉnh lại. Không lẽ bị tổn thương ở đầu? Nhưng hắn vẫn còn cử động được. Hay là đang chìm trong mộng mà không thể thoát được?
Nghĩ vậy, Lưu Vân điểm tay vào trán của Trầm Thừa Vũ, nhắm mắt nhập định mà nhìn vào tâm cảnh của Trầm Thừa Vũ dò xét.
“Sở… sư… muội! Sở… sư… muội!”
‘Cái tên này. Thân mình lo chưa xong, lại đi lo cho Uyển Đình.’
Lưu Vân nhìn thấy Trầm Thừa Vũ đang bị đứt một tay, nằm vật trên trong tuyết, thều thào gọi Sở Uyển Đình. Gần đó, Sở Uyển Đình đang đánh nhau với mấy tên tà tu. Trên người có không ít vết thương. Lại còn đang bị mấy tên tà tu chiếm thế thượng phong. Qua mấy chiêu, Sở Uyển Đình bị một tên tà tu đâm một nhát từ sau lưng. Trong khi đó Trầm Thừa Vũ vẫn còn đang gọi tên nàng.
Lưu Vân thở dài, búng tay một cái. Lập tức, Trầm Thừa Vũ bật ngờ dậy kêu to.
“Sở sư muội!”
Tiếng gọi làm cho Xuyên Khung và Khuê Cương đứng cạnh Lưu Vân giật mình, lùi về sau nửa bước. Hắn mở miệng hớp lấy từng ngụm khí, rồi dáo dác nhìn quanh. Không còn thấy Sở Uyển Đình và tà tu đâu nữa. Mà bên cạnh là Lưu Vân và mấy người lạ mặt.
“Sở nha đầu không sao. Nó đi tập hợp với nhóm Giang Bân rồi. Chờ khi ngươi đã cảm thấy khoẻ rồi thì chúng ta cũng đến đó thôi.”
Nghe xong Trầm Thừa Vũ thở phào như trút được nỗi lo mà ngã lưng nằm xuống. Lưu Vân nhìn Trầm Thừa Vũ, ánh mắt lộ vẻ thích thú.
“Từ trong tâm cảnh ra đến bên ngoài, ngươi cứ gọi Sở nha đầu. Ngươi quan tâm Sở nha đầu như vậy, chẳng lẽ đã thích nó rồi sao?”
Trầm Thừa Vũ bất giác đỏ mặt, quay sang chỗ khác tránh mặt Lưu Vân. Lưu Vân cũng chỉ cần thấy biểu hiện như vậy là đủ hiểu nên cũng không tra hỏi nữa mà đi ra ngoài. Xuyên Khung và Khuê Cương thấy vậy cũng đi theo. Xuyên Khung liền đến gần Lưu Vân nói khẽ.
“Tiên sinh, như vậy có cần phải kiểm chứng nữa không?”
Lưu Vân không ngờ Xuyên Khung vẫn còn nhớ đến chuyện này, ngồi xuống gần đống lửa cười đáp.
“Không cần nữa. Nha đầu kia nếu bị đặt vào cùng tình cảnh, cũng sẽ hành xử giống vậy thôi.”
Lưu Vân nói xong thì không nói gì nữa, nhắm mắt nhập định. Lần nữa, Lưu Vân đi vào thức hải của bản thân. Nhưng lại không có ai cả. Hắn búng tay một cái, Vân Thanh Tử liền hiện thân. Vẻ mặt y kinh ngạc như thể không tin được chuyện vừa xảy ra.
“Đừng bất ngờ như vậy. Đây là thức hải của ta. Lúc trước chẳng qua là ta không quá để ý đến nơi này nên huynh mới trốn được.”
Vân Thanh Tử thở dài. Y đi đến trước mặt của Lưu Vân. Cả hai như thể đang đứng trước một tấm gương lớn. Vân Thanh Tử nhìn ánh mắt điềm tĩnh của Lưu Vân, hỏi.
“Huynh gọi ta ra, là muốn làm gì?”
“Không cần căng thẳng như vậy. Ta muốn tìm hiểu một chút về những chuyện còn chưa rõ.”
Lưu Vân vung tay. Một tiểu đình liền hiện lên. Cả hai ngồi vào đó, nói chuyện gần xa. Toàn là chuyện vụn vặt, không đáng nhắc đến. Đến nỗi Vân Thanh Tử phải lên tiếng hỏi.
“Huynh cô đơn đến nỗi phải tìm ta trò chuyện sao?”
Lưu Vân liền mỉm cười.
“Ta đang chờ xem, khi nào huynh mới nói những chuyện quan trọng. Nhưng có lẽ huynh không muốn nói. Vậy thì ta cũng không ép huynh nữa. Cáo từ.”
Dứt lời thân ảnh của Lưu Vân trước mặt của Vân Thanh Tử liền biến mất. Vân Thanh Tử chỉ ngồi đó nhìn vào chỗ mà Lưu Vân ngồi nửa hơi thở trước, khẽ thở dài. Y không ngờ tâm tư của Lưu Vân lại kín đáo, thâm sâu đến vậy.
Lúc trước Vân Thanh Tử còn có thể xem ký ức và nội tâm của Lưu Vân. Nhưng sau khi Lưu Vân biết y trốn trong thức hải của mình, hắn đã phong bế những thứ mà Vân Thanh Tử có thể động vào. Thức hải của Lưu Vân bây giờ không khác gì lồng giam đang nhốt y, mà y cũng chỉ có thể cảm nhận được những gì mà Lưu Vân cảm nhận, thấy những gì mà hắn thấy.
Lưu Vân chầm chậm mở mắt, quay đầu nhìn Trầm Thừa Vũ. Không biết là bên ngoài đã qua bao lâu. Chỉ thấy Trầm Thừa Vũ đang ngồi xếp, vận linh lực luân chuyển khắp các huyệt đạo. Xem ra qua biến cố vừa rồi đã thúc đẩy Trầm Thừa Vũ trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tẩy Tuỷ Hoán Cốt. Thành!”
Trầm Thừa Vũ thu liễm khí lực, đứng dậy đi đến chỗ Lưu Vân.
“Tiên sinh, ta đã khoẻ rồi. Chúng ta đi thôi.”
Lưu Vân khẽ gật đầu, đứng dậy phủi tuyết trên người. Hắn nhìn Trầm Thừa Vũ, cười ẩn ý.
“Ngươi gấp gáp như vậy, là muốn nhanh gặp Sở nha đầu sao?”
Mặt của Trầm Thừa Vũ hơi ửng đỏ, nói năng lắp bắp.
“Tiên sinh đừng… đừng hiểu lầm. Ta chỉ muốn tiếp tục lịch luyện thôi.”
“Vậy thì chúng ta đi.”
Nói xong, Lưu Vân cưỡi mây đưa Trầm Thừa Vũ đến chỗ Giang Bân. Trầm Thừa Vũ cưỡi mây cùng Lưu Vân lại rất kinh ngạc. Gió tuyết lớn bên ngoài như vũ bão, tu sĩ bình thường khó mà dùng phi cử thuật được. Vậy mà Lưu Vân cưỡi mây rất nhẹ nhàng.
Chừng hai khắc sau, Lưu Vân đã thấy đám Giang Bân đang ngồi chờ trong một cái hang nông. Thấy Lưu Vân đến, cả đám liền đi ra bên ngoài. Lưu Vân đặc biệt chú ý đến sắc mặt của Sở Uyển Đình. Bình thường thì lạnh nhạt vô cảm vậy thôi, nhưng ở cùng nàng lâu sẽ thấy vài biểu hiện nhỏ trên mặt tuỳ vào cảm xúc của nàng.
Khi thấy Trầm Thừa Vũ cùng Lưu Vân đến, nét mặt nàng có chút giãn ra. Quả thật trong lòng của Sở Uyển Đình lúc này như bỏ được tảng đá nặng xuống. Khi Trầm Thừa Vũ nói muốn ở lại cùng nàng chiến đấu, một cảm giác lạ đã trào dâng trong lòng nàng lúc đó. Dù chỉ là thoáng qua thôi.
Khi Lưu Vân và Trầm Thừa Vũ đáp xuống đất, tiến đến gần. Sở Uyển Đình mới thấy rõ những vết thương trên người hắn. Nàng muốn tiến hỏi thử chuyện gì xảy ra, nhưng lại thôi.
Lưu Vân hiểu ý, liền tiến đến kéo Giang Bân và Lâm Tuyết vào trong hang. Cả hai liền phản ứng lại.
“Tiên sinh, hình như Trầm sư đệ bị thương.”
“Đúng thế.”
Lưu Vân liền hạ giọng, khoác vai cả hai.
“Hai người các ngươi im lặng rồi đi theo ta.”
Giang Bân và Lâm Tuyết nghe vậy cũng không hỏi nữa, đi theo Lưu Vân vào trong hang. Trầm Thừa Vũ thấy Lưu Vân dẫn sư huynh, sư muội mình đi thì muốn gọi lại. Nhưng Sở Uyển Đình đã đi đến trước mặt hắn. Giọng nàng lạnh nhạt nói.
“Huynh bị thương sao?”
Trầm Thừa Vũ nghe hỏi thì đưa tay gãi đầu.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Ta không sao.”
Sở Uyển Đình nhìn Trầm Thừa Vũ cười gượng, liền đưa tay chạm vào vết thương trên mặt hắn. Lập tức, Trầm Thừa Vũ giật mình kêu đau.
“Ngoài da? Không phải bị thương rất nặng sao? Ở chỗ này vẫn còn dính máu.”
Nàng chỉ vào ngực của Trầm Thừa Vũ, máu ở chỗ băng đó đã khô từ lúc nào. Trầm Thừa Vũ bị nói trúng, không biết phải phản bác như thế nào liền chịu thua. Hắn khẽ liếc Sở Uyển Đình, vẻ mặt nàng vẫn vô cảm như thường. Trầm Thừa Vũ xoa xoa hai bàn tay của mình, nói bằng giọng hối lỗi.
“Ta xin lỗi.”
“Tại sao huynh lại xin lỗi?”
“Ta quá yếu đuối, không thể bảo vệ muội. Lại còn để bản thân bị thương dù trước đó muội đã bảo vệ ta.”
Sở Uyển Đình chớp mắt, lãnh đạm đáp.
“Ta có thể tự lo cho bản thân. Huynh tự lo cho mình trước đi.”
“Ta xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi ta nữa.”
“A… Ta xin lỗi.”
Lưu Vân cùng Giang Bân và Lâm Tuyết trong hang nhìn ra không khỏi bật cười. Lâm Tuyết che miệng cười khúc khích.
“Trầm sư huynh và Sở sư tỷ trông ngây thơ thật đấy.”
“Một kẻ đầu gỗ, một người vô cảm. Muội nói xem, sao hai người bọn họ lại có thể có tình cảm với nhau được vậy?”
Lưu Vân thì nói nửa đùa nửa thật.
“Bọn trẻ bây giờ lớn nhanh quá.”
Sau đó hắn quay sang Giang Bân và Lâm Tuyết, nghiêm túc nói.
"Không phiền hai người bọn chúng nữa. Trong những ngày gần đây, hai người các ngươi có bắt gặp tà tu trong núi không?"
Giang Bân vuốt cằm, trầm ngâm một lúc rồi đáp.
“Vài ngày trước ta có bắt gặp một nhóm người cầm đao đi tuần quanh khu vực phía đông. Bọn họ hình như đang tìm thứ gì đó.”
Lâm Tuyết cũng gật đầu đáp.
“Đúng thế, hôm qua ta còn thấy bọn họ đuổi theo một con thú nhỏ. Nó chạy rất nhanh thoáng một cái đã mất dạng. Bọn họ không đuổi kịp.”
“Hể. Có chuyện này sao?”
Giang Bân liền hỏi lại.
“Muội nói thật. Con thú đó to cỡ này. Đuôi rất dài. Màu lông cũng khá lạ nữa.”
Lâm Tuyết vừa nói vừa đưa tay ước chừng kích thước con thú. Mô tả này đúng là Sô Ngô rồi. Xem ra nó chưa bị bắt. Lưu Vân cũng không cần quá quan tâm đến nó nữa. Hắn nói tiếp với hai đệ tử Côn Luân.
“Trong những ngày còn lại, các ngươi nên tránh mặt đám người đó hết sức có thể. Với thực lực của hai ngươi, có thể đánh trên cơ những kẻ đó. Nhưng thủ lĩnh của chúng thì không dễ đối đầu đâu.”
Dù dặn dò là vậy, nhưng Lưu Vân vẫn nói thêm.
“Nhưng nếu bị dồn vào đường cũng thì có thể dùng hết sức để mở đường mà chạy. Nhớ kỹ, kẻ đáng chết không cần nương tay."
"Vâng, tiên sinh.”
Cả hai đồng thanh. Lưu Vân cũng gật đầu đáp lại. Chuyện của Lưu Vân đến đây đã xong. Hắn chỉ cần để cho bốn thiếu niên tự mình hoàn thành lần lịch luyện này. Còn bản thân đứng ngoài quan sát là được. Nhưng Trầm Thừa Vũ và Sở Uyển Đình vẫn chưa nói xong, vậy nên hắn không nỡ phá hỏng không gian riêng của cả hai mà đi ra ngoài được.