Thiện Giả Nhưng Ác Báo
Trước khi rời đi, Lục Áng cầu xin Từ Dạng để lại di thư cho hắn.
Cô ấy đồng ý.
Nếu mỗi ngày hắn ta đều phải chịu sự dày vò, thì có lẽ cũng coi như trả lại một phần đau khổ mà Ninh Kỳ đã chịu đựng trước khi chết.
Sau khi xử lý mọi việc xong, Từ Dạng lái xe quay lại thảo nguyên, mang theo Nguyên Bảo.
Cô ấy đưa nó ra ngoài chơi ném đĩa, ném chiếc đĩa bay thật xa.
Nhưng khi nhìn bóng Nguyên Bảo chạy đi, cô ấy bỗng nhớ đến những ngày trước đây…
Ninh Kỳ ngồi bên lều Mông Cổ, từng lần từng lần kiên nhẫn dạy Nguyên Bảo:
“Không được quay đầu lại.”
“Nguyên Bảo, con phải học cách không ngoái đầu.”
Từ Dạng đột nhiên cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Cô ấy nắm chặt sợi dây chuyền chứa tro cốt của Ninh Kỳ.
Mí mắt cô cay xè.
Bởi vì…
Cô ấy nhớ Ninh Kỳ.
Rất nhớ.
Từ Dạng cuối cùng không thể kìm nén được nữa.
Cô ấy gào khóc giữa thảo nguyên rộng lớn, tiếng khóc vang vọng, xé nát bầu trời bao la.
“Ninh Kỳ! Cậu bảo mọi người đừng quay đầu lại! Đừng nhớ đến cậu!”
“Nhưng làm sao tớ có thể quên được cậu đây?!”
Người ta nói, sau khi Ninh Kỳ chết, mẹ cô ấy rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn lựa chọn ly hôn với dượng Đoạn.
Bà ta cuối cùng không thể ở lại căn nhà đó thêm được nữa.
Còn Đoạn Chi Chi?
Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình đã cướp đi bất cứ thứ gì của Ninh Kỳ.
Thậm chí, vào ngày mẹ Ninh Kỳ dọn đi, cô ta đắc ý nhìn bà, cười nhạt:
"Bố tôi cưới bà chẳng phải để bà chăm sóc tôi sao?”
“Giờ con gái bà c.h.ế.t rồi, bà có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi rồi nhỉ?”
“Mẹ tốt của con?”
Câu nói này như một cái tát trời giáng vào mặt người phụ nữ ấy.
Cuối cùng, bà ta cũng tỉnh ngộ.
Người mà bà ta mắng là vong ân bội nghĩa, là đứa con bất hiếu, căn bản không phải con gái ruột của bà.
Mà chính là cô con gái riêng của chồng – người mà bà ta đã nâng niu, nuôi nấng suốt hai mươi năm qua.
Bà ta không dám nghĩ, trong những ngày cuối cùng của đời mình, Ninh Kỳ đã phải chịu đựng những gì.
Bà ta bắt đầu mất ngủ, suy sụp, ngày càng già đi nhanh chóng.
Mỗi đêm, bà ta đều thì thầm trong cơn mộng mị:
“Kỳ Kỳ… Kỳ Kỳ, về thăm mẹ đi con…”
“Mẹ mua búp bê mới cho con rồi…”
“Mẹ đã chuẩn bị phòng công chúa cho con rồi, có được không?”
Nhưng Ninh Kỳ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Lục Áng thì sao?
Hắn ta đến một vùng quê xa xôi để dạy học, từ đó biến mất khỏi thế gian.
Không còn ai nhìn thấy hắn nữa.
Còn Ninh Dật?
Anh ta trở thành một bác sĩ trong một bệnh viện tuyến đầu.
Nhưng mỗi ngày, anh ta đều dành thời gian theo dõi Đoạn Chi Chi.
Ánh mắt anh ta, luôn luôn khóa chặt trên người cô ta.
Cho đến một ngày, Đoạn Chi Chi tức giận hét lên:
“Anh không còn là anh trai tôi nữa! Tại sao lại luôn theo dõi tôi?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ninh Dật nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt băng lãnh, giọng nói trầm thấp:
“Bởi vì trong người cô…”
“… vẫn còn một quả thận của em gái tôi.”
Nhưng tất cả những sự chuộc tội này…
Đều quá muộn rồi.
Quá muộn rồi.
[Di thư của Ninh Kỳ gửi Từ Dạng]
Gửi Từ Dạng thân yêu của tôi:
Xin lỗi.
Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, mình vẫn còn làm phiền cậu suốt hơn một tháng.
Mình thật sự không thể chịu đựng được việc nhìn thấy phẩm giá của mình dần dần bị căn bệnh này nuốt chửng.
Cũng không muốn để cậu ngày ngày giặt những tấm ga giường và quần áo bẩn, chìm đắm trong một cuộc sống không còn chút tự do nào nữa.
Cậu đến thảo nguyên vì khao khát tự do.
Vậy mà mình lại ích kỷ chạy đến tìm cậu.
Mình đã muốn c.h.ế.t ở một nơi thật xa.
Nhưng ngay trước khi rời đi, Mình muốn nhìn thấy đồng cỏ bao la, nhìn thấy dòng sông mẹ, và muốn nhìn cậu một lát.
Cả đời này, từ khi ba mất mình chưa còn được cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Không còn được hưởng tình yêu của mẹ, cũng không còn một người anh thật sự nữa.
Nhưng mình lại may mắn có được điều quý giá nhất trên thế gian này – tình bạn của cậu.
Hợp đồng bảo hiểm của mình, cùng với một thẻ ngân hàng, mình đều để lại phần cho cậu.
Vì mình vẫn còn một số chuyện cần nhờ cậu giúp.
Nguyên Bảo, là chú chó mà mình đã nuôi bốn năm trời.
Ngày đó, khi mình đi ngang qua cửa hàng thú cưng, nó nhảy nhót không ngừng trong lồng kính, cố gắng thu hút sự chú ý của mình.
Chủ tiệm nói rằng nó không có ngoại hình đẹp, nên chỉ bán với giá rẻ.
Vậy là mình ôm nó về nhà.
Nó đã ở bên mình rất lâu, rất ngoan, không bao giờ cắn phá đồ đạc.
Chỉ là nó hơi háu ăn, không thích hạt khô, chỉ thích ăn cơm tôi tự nấu.
Bây giờ, mình giao nó lại cho cậu.
Công thức nấu cơm cho nó, mình đã viết lại trên một tờ giấy khác rồi.
Hãy thay mình chăm sóc nó thật tốt.
Thảo nguyên rộng lớn, nơi này sẽ cho nó sự tự do mà nó đáng có.
Ngoài ra, cậu cũng đừng buồn vì mình, cũng đừng đau khổ vì sự ra đi của mình.
Nếu Lục Áng đến tìm cậu, hãy nói với anh ta rằng:
“Giữa hai chúng ta chưa có kết hôn, anh vẫn là một người hoàn toàn tự do.”
Đừng vì sự lên án của đạo đức mà không dám bước tiếp trong cuộc đời.
Vốn dĩ, mình đã cận kề cái chết, vậy mà vẫn còn ích kỷ muốn tổ chức một đám cưới với anh ta.
Nhưng cuộc sống luôn có những điều chưa trọn vẹn, và mình không cảm thấy hối tiếc.
…
Từ Dạng, hãy thay tôi…
Sống một cuộc đời thật tự do.
Cũng đừng khóc vì tôi.
Dòng sông mẹ có lẽ rất ấm áp.
Nếu có kiếp sau, tôi mong rằng mình sẽ không gặp lại những người thân cũ.
Chỉ mong được có một gia đình thật sự yêu thương mình.
Một người mẹ biết ôm con vào lòng.
Một người anh biết bảo vệ em gái.
Từ Dạng, cậu đừng khóc.
Hoàn.