Thiên Hạ Của Ta, Tim Người Cũng Thế nữ tôn

Chương 13



Trong thành Ải Bắc, Ngụy Ly đang cố gắng duy trì tinh thần chiến đấu của binh sĩ. Nguồn lương thực cạn kiệt, thuốc men thiếu thốn, và sự bao vây gắt gao của quân Hung Nô khiến ai nấy đều mệt mỏi, tuyệt vọng.

"Chúng ta không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy được." Ngụy Ly nói với Trương Hổ, khi cả hai đang kiểm tra tình hình phòng thủ. "Ta cần phải tìm cách liên lạc với bên ngoài. Chúng ta phải cho kinh thành biết tình hình nguy cấp ở đây."

Trương Hổ gật đầu: "Nhưng làm thế nào? Tất cả các ngả đường đều bị quân Hung Nô kiểm soát chặt chẽ. Ngay cả một con chim cũng khó mà bay ra khỏi thành."

Ngụy Ly trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta có một kế hoạch, nhưng nó rất nguy hiểm. Ta cần một người dũng cảm, nhanh nhẹn, và thông thuộc địa hình để thực hiện."

Trương Hổ vỗ ngực: "Thuộc hạ nguyện đi! Thuộc hạ lớn lên ở vùng biên giới này, thuộc từng ngọn cây, con suối. Thuộc hạ hứa sẽ vượt qua vòng vây của quân Hung Nô và mang tin tức đến kinh thành."

Ngụy Ly nhìn Trương Hổ, trong lòng cảm kích: "Được. Nhưng ngươi phải hứa với ta, phải sống sót trở về."

Ngụy Ly nhanh chóng vạch ra kế hoạch. Ông sẽ lợi dụng đêm tối, cải trang thành lính Hung Nô, bí mật trèo tường thành xuống và tìm cách vượt qua vòng vây. Đây là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, bởi chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ bị quân Hung Nô phát hiện và g.i.ế.c chết.

Đêm đó, Trương Hổ thực hiện kế hoạch. Anh ta bôi bùn lên mặt, mặc áo da của lính Hung Nô, rồi lặng lẽ trèo xuống tường thành. Quân Hung Nô canh gác rất cẩn mật, nhưng Trương Hổ đã quen thuộc với địa hình nơi đây, anh ta luồn lách qua các khe hở, tránh né các trạm gác, và cuối cùng cũng vượt qua được vòng vây.

Sau khi ra khỏi thành, Trương Hổ không dám nghỉ ngơi, anh ta chạy thục mạng về phía kinh thành. Anh ta phải chạy ngày chạy đêm, ăn ngủ thất thường, nhiều lần suýt bị quân Hung Nô bắt được. Nhưng với quyết tâm cao độ, anh ta đã vượt qua mọi khó khăn và cuối cùng cũng đến được kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong khi đó, tại kinh thành, Nghiêu Khinh Hàn đang vô cùng lo lắng. Nàng đã nhận được tin báo về việc Ải Bắc bị quân Hung Nô tấn công, nhưng nàng không biết tình hình cụ thể ra sao. Triều đình thì vẫn còn nhiều tranh cãi, các quan đại thần chia rẽ, không ai muốn ủng hộ việc cử viện binh.

"Chúng ta không thể chậm trễ thêm được nữa." Nghiêu Khinh Hàn nói trong buổi thiết triều. "Ải Bắc là tuyến phòng thủ quan trọng của Thiên Khương. Nếu chúng ta để mất Ải Bắc, thì quân Hung Nô sẽ tràn vào, gây họa cho dân lành."

"Nhưng bẩm Nữ hoàng, hiện tại lực lượng của chúng ta đang rất mỏng. Nếu chúng ta cử quân đến Ải Bắc, thì kinh thành sẽ trống rỗng, dễ bị các thế lực khác lợi dụng." Một vị quan đại thần lên tiếng phản đối.

"Ta biết." Nghiêu Khinh Hàn nói. "Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Ta sẽ đích thân dẫn quân đến Ải Bắc."

Lời nói của Nghiêu Khinh Hàn khiến cả triều đình kinh ngạc. Các quan đại thần đều biết rằng, Nghiêu Khinh Hàn rất ít khi rời khỏi kinh thành. Việc nàng đích thân dẫn quân ra trận là một chuyện vô cùng hiếm hoi.

"Bẩm Nữ hoàng, xin người hãy suy nghĩ lại." Một vị quan đại thần khuyên nhủ. "Việc này quá nguy hiểm. Nếu người có mệnh hệ gì, thì Thiên Khương sẽ ra sao?"

"Ta đã quyết định rồi." Nghiêu Khinh Hàn nói, giọng điệu kiên quyết. "Ta không thể để Ngụy Ly và binh sĩ của ta phải đơn độc chiến đấu. Ta sẽ đến Ải Bắc, cùng họ đánh đuổi quân Hung Nô."

Ngay khi Nghiêu Khinh Hàn chuẩn bị lên đường, Trương Hổ đã đến được kinh thành. Anh ta vội vàng tìm đến cung điện, dâng lên Nữ hoàng bức thư của Ngụy Ly.

Nghiêu Khinh Hàn đọc thư, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Nàng biết rằng, tình hình ở Ải Bắc còn nguy cấp hơn nàng tưởng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com