Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Bát

Chương 34: Đan Dương Thành



Sau khi giải quyết xong mớ rắc rối do"sự ham học hỏi"của Tiểu Hắc gây ra, bộ ba (và một con rắn) lại chính thức lên đường.

Tuyết Nguyệt, sau một hồi giằng co nội tâm dữ dội giữa việc duy trì phong thái cao lãnh của Thánh nữ và việc phải đối mặt với tốc độ đi bộ kinh hoàng của Trần Trường Sinh, cuối cùng đã lựa chọn vế sau. Nàng không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng dải lụa Nguyệt Hoa Lăng đã tự động bay ra, trải rộng thành một tấm thảm bay nhỏ, lơ lửng trước mặt Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng trèo lên, không quên kéo theo cả"cục nợ"Tiểu Hắc. Quả nhiên, ngồi trên dải lụa vừa mềm mại vừa vững chắc, còn có hàn khí mát lạnh tỏa ra, thoải mái hơn việc bị cõng trên lưng Lâm Phong gấp trăm lần.

Thánh nữ Băng Cung cao quý, dùng pháp bảo bản mệnh của mình làm"ghế bay"cho một"phàm nhân"ngồi, còn bản thân thì đứng ở phía trước, lưng thẳng tắp, điều khiển pháp bảo với một vẻ mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự bất lực.

Thiên tài kiếm đạo của Thánh Kiếm Sơn thì bay trên phi kiếm bên cạnh, thỉnh thoảng lại ân cần hỏi:"Sư phụ, ngài có khát nước không? ", "Sư phụ, Tiểu Hắc có đói không? ", ra dáng một tên thị vệ tận tụy và. .. hơi thừa thãi.

Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không cho rằng Trần Trường Sinh là một tên nô tài, mà sẽ nghĩ hắn mới là một vị lão tổ tông nào đó đang dắt theo hai đệ tử thiên tài đi du ngoạn hồng trần.

"Chúng ta cứ bay về phía đông, "Tuyết Nguyệt lạnh lùng nói, phá vỡ sự im lặng. "Khoảng năm ngày nữa sẽ đến Đan Dương Thành. Nơi đó là một trong những thành trì lớn nhất ở khu vực này, đang chuẩn bị tổ chức Đại hội Luyện đan, vô cùng náo nhiệt. Chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi, bổ sung vật tư, đồng thời nghe ngóng thêm tin tức. "

"Đại hội Luyện đan? "Mắt Lâm Phong sáng lên. "Ta nghe nói Đại hội Luyện đan lần này vô cùng long trọng, ngay cả Đan Vương Cốc cũng cử trưởng lão đến tham dự. Chắc chắn sẽ có rất nhiều đan dược quý hiếm xuất hiện! "

Trần Trường Sinh, người đang ngồi thoải mái ở phía sau, nghe thấy ba chữ"Đại hội Luyện đan"thì không có phản ứng gì, nhưng khi nghe đến hai chữ"náo nhiệt", tai hắn lập tức vểnh lên.

"Náo nhiệt lắm à? "hắn tò mò hỏi.

"Đương nhiên rồi, "Lâm Phong đáp một cách tự hào, như thể y là người tổ chức đại hội. "Mỗi lần có đại hội, các tu sĩ từ tứ phương tám hướng đều đổ về. Không chỉ có luyện đan sư, mà còn có cả các thương hội, các đội lính đánh thuê. .. Các tửu lầu, quán ăn lúc nào cũng đông nghịt người, còn có cả những món ăn đặc sản chỉ có trong dịp này thôi! "

"Món ăn đặc sản? "Hai mắt Trần Trường Sinh lập tức phát sáng như hai cái đèn pha. Hắn nuốt một ngụm nước bọt. "Có. .. có gà quay linh dược không? Vịt nướng mật ong yêu thú thì sao? "

Lâm Phong cười nói:"Không chỉ có những thứ đó đâu Sư phụ! Nghe nói còn có cả'Bách Vị Đoàn Viên Canh'nấu từ một trăm loại linh dược, 'Long Hổ Đấu'làm từ thịt của Giao Xà và Mãnh Hổ, uống một ngụm có thể tăng cường khí huyết, ăn một miếng có thể gia tăng tu vi! "

"Đi! Đi ngay! "Trần Trường Sinh đập mạnh vào dải lụa, giọng điệu vô cùng kiên quyết. "Mục tiêu: Đan Dương Thành! Tăng tốc lên! "

Tuyết Nguyệt đang bay ở phía trước, bị hắn đập một cái làm cho lảo đảo. Nàng quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi thấy ánh mắt sáng rực và khóe miệng gần như đang chảy nước miếng của hắn, nàng lại chỉ có thể thở dài, lắc đầu.

Xem ra, muốn thuyết phục được vị"cao nhân"này, không cần dùng Đại Đạo, chỉ cần dùng. .. thực đơn là đủ.

Hành trình đến Đan Dương Thành vì thế mà trở nên có mục tiêu và. .. gấp gáp hơn. Nhưng sự yên bình không kéo dài được lâu, bởi vì thành viên mới nhất của đội bắt đầu tỏ ra buồn chán.

Tiểu Hắc, sau khi ngủ một giấc no say trên vai Trần Trường Sinh, đã tỉnh dậy. Nó ngóc cái đầu nhỏ lên, ngơ ngác nhìn mây trắng bay lượn xung quanh. Nằm im một chỗ thật sự rất nhàm chán. Nó bắt đầu cựa quậy.

Nó trườn từ trên vai Trần Trường Sinh xuống dải lụa. Bề mặt mềm mại và mát lạnh của Nguyệt Hoa Lăng khiến nó vô cùng thích thú. Nó bắt đầu cuộc thám hiểm của mình. Nó trườn qua trườn lại, thỉnh thoảng lại dùng cái đầu nhỏ húc húc vào chân Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh đang mải nghĩ đến"Long Hổ Đấu", chỉ cảm thấy hơi nhột, liền đưa tay gạt nó ra. "Nằm yên nào. "

Bị"cha"hắt hủi, Tiểu Hắc cảm thấy có chút tủi thân. Nó nhìn quanh, rồi ánh mắt đen láy của nó dừng lại ở một"ngọn núi băng"xinh đẹp đang đứng ở phía trước.

Nó không chút do dự, trườn về phía Tuyết Nguyệt.

Nó nhẹ nhàng trườn đến bên chân nàng, rồi bắt đầu leo lên. Thân hình nhỏ bé, mềm mại của nó luồn lách qua những lớp váy trắng, trườn dọc theo bắp chân thon dài, trắng như ngọc của nàng.

Tuyết Nguyệt, người đang tập trung điều khiển pháp bảo, đột nhiên cảm thấy có một vật gì đó mềm mềm, lạnh lạnh đang cọ vào chân mình. Nàng cúi đầu xuống, và cảnh tượng trước mắt khiến cho đôi mắt đẹp của nàng mở to hết cỡ.

Con"giun đất"đen xì kia, không biết từ lúc nào đã trườn lên đến đầu gối của nàng, cái đầu nhỏ còn đang tò mò dụi dụi vào lớp váy lụa.

"A! "

Lần đầu tiên trong đời, Thánh nữ Băng Cung Băng Khiết Ngọc Thể, người không sợ trời không sợ đất, đã hét lên một tiếng thất thanh. Một luồng hàn khí theo bản năng từ trong cơ thể nàng bùng nổ.

"RẦM! "

Dải lụa Nguyệt Hoa Lăng mất đi sự kiểm soát, rung chuyển dữ dội. Trần Trường Sinh đang ngồi không vững, bị hất văng lên không trung.

"Cứu. .. cứu mạng! "hắn hoảng hốt la hét.

Lâm Phong giật mình, vội vàng điều khiển phi kiếm bay tới, một tay túm lấy cổ áo Trần Trường Sinh, treo hắn lủng lẳng giữa không trung.

Còn Tiểu Hắc, đối mặt với luồng hàn khí có thể đóng băng cả một con sông nhỏ, lại không hề hấn gì. Nó chỉ cảm thấy hơi lạnh một chút, giống như được ăn một que kem. Nó bị hàn khí đánh bật ra, lộn một vòng trên không rồi rơi xuống. Nhưng trước khi rơi, cái đuôi nhỏ của nó đã nhanh như chớp quấn lấy một góc của dải lụa, treo lủng lẳng ở đó, trông không khác gì một sợi dây trang trí màu đen.

Sau một hồi hỗn loạn, trật tự mới được thiết lập lại.

Trần Trường Sinh mặt mày xanh mét, được Lâm Phong kéo lên phi kiếm, ngồi phía sau lưng y. Tuyết Nguyệt thì đã bình tĩnh lại, nhưng mặt nàng vẫn còn hơi tái, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc đang bị treo lủng lẳng đầy vẻ tức giận.

Nàng vung tay, định dùng một luồng băng sương để dạy cho con rắn nhỏ một bài học. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ vô tội của nó, và cái vẻ"Sư phụ, ngài xem, Tiểu Hắc thật hoạt bát"của Lâm Phong, nàng lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

"Quản cho tốt con sâu của ngươi đi! "nàng gằn giọng với Trần Trường Sinh.

"Nó. .. nó là rồng, "Trần Trường Sinh yếu ớt phản bác.

Cuối cùng, sau năm ngày hành xác, một tòa thành trì khổng lồ, sừng sững như một con cự thú cổ đại đang nằm ngủ, đã hiện ra ở phía chân trời. Tường thành cao trăm trượng, được xây bằng đá Huyền Vũ kiên cố. Vô số phi thuyền, thú cưỡi bay lượn ra vào cổng thành, tấp nập như một đàn ong vỡ tổ. Một màn chắn linh quang khổng lồ, trong suốt bao bọc lấy toàn bộ thành trì, tỏa ra uy áp kinh người.

Đan Dương Thành, đã đến.

Họ hạ xuống cách cổng thành một đoạn khá xa, hòa vào dòng người đi bộ vào thành. Sự hùng vĩ và náo nhiệt của tòa thành khiến Trần Trường Sinh phải choáng ngợp. Hắn nhìn những tu sĩ mặc trang phục hoa lệ, cưỡi trên những con yêu thú kỳ lạ, cảm thấy mình như một tên nhà quê vừa lên tỉnh.

Khi họ đang xếp hàng chờ vào thành, ánh mắt Trần Trường Sinh bị thu hút bởi một sạp hàng bán đồ ăn vặt gần đó. Một ông lão đang bán một loại bánh nướng có hình con cá, mùi thơm ngọt ngào của bơ sữa bay ra, khiến cái bụng của hắn lại bắt đầu kêu réo.

Hắn quay sang định rủ Lâm Phong đi mua, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy trên vai mình nhẹ bẫng.

Tiểu Hắc đã biến mất!

Hắn hoảng hốt nhìn quanh, và rồi, hắn nhìn thấy một vệt đen nhỏ đang len lỏi qua đám đông, lao thẳng về phía sạp bánh cá.

"Tiểu Hắc! Đứng lại! "Trần Trường Sinh gào lên, vội vàng đuổi theo.

Nhưng đã quá muộn. Con rắn nhỏ đã dùng tốc độ kinh người, nhảy lên sạp hàng, ngoạm lấy một sâu bánh cá nướng còn nóng hổi.

"Á! Rắn! Có rắn! "Ông lão bán bánh và những người xung quanh sợ hãi hét lên, gây ra một trận hỗn loạn nhỏ.

Một tên vệ binh gác cổng, thân hình cao lớn, mặc giáp trụ sáng loáng, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, thấy có kẻ gây rối, lập tức đi tới, mặt mày đằng đằng sát khí.

"Kẻ nào dám gây rối ở cổng thành? "

Hắn nhìn thấy Tiểu Hắc đang cố gắng nuốt sâu bánh, rồi lại nhìn thấy Trần Trường Sinh đang chạy tới với vẻ mặt hốt hoảng. Hắn hừ lạnh một tiếng, cho rằng đây là một tên ăn mày dắt theo sủng vật đi trộm cắp. Hắn vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ ra, định tóm lấy Trần Trường Sinh.

"Dám trộm đồ ở Đan Dương Thành? Muốn chết à? "

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy tới can ngăn.

Nhưng Tiểu Hắc, thấy chủ nhân của mình sắp bị bắt nạt, nó lập tức nổi giận. Nó nhả sâu bánh ra, kêu lên một tiếng"chít"giận dữ. Thân hình nhỏ bé của nó nhoáng lên, lao về phía tên vệ binh.

Nó lắc mình một cái thật nhanh. Hàng trăm cái vảy rắn đen tuyền trên người nó đột nhiên phản chiếu ánh nắng mặt trời, tạo ra một luồng ánh sáng chói lòa, lóe lên trước mặt tên vệ binh.

Đó chính là tuyệt kĩ Lân Quang Huyễn Ảnh!

Tên vệ binh đang hùng hổ, đột nhiên bị ánh sáng chói vào mắt, theo bản năng nhắm mắt lại.

Ngay lúc đó, Tiểu Hắc đã vòng ra sau lưng hắn, tự cắn lấy cái đuôi của mình, rồi xoay tròn như một cái bánh xe, lăn một vòng, đập thẳng vào kheo chân của tên vệ binh.

"BỐP! "

Tên vệ binh to lớn, người có thể một tay nhấc bổng một con trâu, đột nhiên cảm thấy hai chân mình mềm nhũn. Cả người hắn mất thăng bằng, ngã sấp mặt về phía trước một cách vô cùng ngoạn mục.

Và điều trớ trêu nhất là, phía trước hắn, chính là sạp bánh cá nướng nóng hổi. ..

"XÈO. .. "

Một mùi thịt khét, xen lẫn mùi bơ sữa, lan tỏa ra. ..

Cả khu vực cổng thành, im phăng phắc.