“Sống cho tốt.” Lông mày của Chung Bất Thận rũ xuống, “Câu này thật thú vị.”
Sống cho tốt cũng có nhiều cách.
Là ngao du sơn thủy, nằm dài dưới cửa sổ phía bắc? Hay nghiêm khắc với bản thân, tận tụy với chức trách?
“Trước tiên quay về làm một chưởng môn cho tốt, phiền thì nghỉ, muốn ngắm cảnh ở đâu ta sẽ đi, thích ăn gì ta sẽ ăn, dù có lười biếng nằm cả ngày chẳng làm gì cũng phải thổi phù một hơi mà bảo hôm nay ta thật vất vả.” Phương Nhàn một hơi nói ra hết những lời trong lòng, “Vừa hay ngươi cũng muốn lui về rồi đúng không? Nợ của tông môn sắp trả xong, nhân lúc ta còn chưa đổi ý, mau đi tìm Liễu tiền bối nói chuyện, đừng để nàng chờ uổng bao nhiêu năm.”
Chung Bất Thận vừa định mở miệng, lại bị Phương Nhàn giơ tay bịt lại.
“Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ta không muốn nghe.” Phương Nhàn tiếp tục, “Ngươi không đi, ta sẽ trói ngươi đi, dù sao ngươi cũng không đánh lại ta, đến lúc đó sửa lại bộ dạng già nua của ngươi, trai tài gái sắc nhìn mới xứng đôi.”
“Còn Minh Chính Khanh, muốn chơi gì thì cứ để hắn chơi, đợi hắn nghịch đủ rồi thì đưa đến Huyền Nguyệt sơn trang nuôi thỏ, trên núi tuyết chẳng cần giúp gì, cũng chẳng có gì vui, hắn ở đó cũng không yên.”
Nói xong, Phương Nhàn ngửa đầu uống cạn chén rượu, mặc cho bản thân dựa vào lưng ghế.
Khi xưa xuống núi vốn chỉ là hành động bốc đồng, giờ thì cơn giận cũng đã tan.
“Ngươi không muốn đăng tiên sao?” Chung Bất Thận ngồi ngay ngắn lại.
“Không đi.” Phương Nhàn nhắm mắt, “Đăng tiên thì có gì hay, thọ mệnh? Tu vi? Ta đều không thiếu.”
“Thật ra ta còn có thể làm chưởng môn thêm vài năm nữa…” Chung Bất Thận do dự, “Ngươi còn trẻ, không cần phải vất vả như vậy.”
“Tùy ngươi.” Phương Nhàn hừ nhẹ.
Hắn không thấy mệt.
...
Đông Thổ.
Mộ Vãn Quân đã lâu mới rời khỏi Thiều Quang cốc.
Thiều Quang cốc là nhà giam do nàng tự vẽ ra, để tránh xa trần thế.
Hôm nay Đông Thổ đón trận tuyết đầu tiên, bông tuyết rơi trên người Mộ Vãn Quân, đọng lại không tan, tựa như những hạt bồ công anh mang theo chùm lông mềm mại.
Cảnh vật phủ bạc, cuối năm trời lạnh giá.
Đi dọc thôn quê, cảnh tiêu điều khiến Mộ Vãn Quân thấy khó chịu.
Là mùi vị của năm tháng trôi qua.
“Khụ khụ...”
Thật khó tưởng tượng trong tiết trời này, lại có một lão nhân già yếu ngồi trên bờ ruộng.
Ông ta trông rất già, cổ đầy nếp nhăn, mắt đục mờ, ngồi bất động, trên chiếc áo bông dày phủ đầy sương tuyết mà chẳng buồn phủi, dường như chẳng còn sức để nhúc nhích.
Dù vậy, lão vẫn ngậm chặt tẩu thuốc trong tay.
“Khụ khụ...” Lại ho lên.
Mộ Vãn Quân dừng bước.
Tuyết vẫn rơi.
“Ta nhận ra ngươi.” Nàng nói.
Lão nhân ngừng ho, đôi mắt đục ngầu liếc nhìn người khách lạ, rồi lại thu ánh mắt về.
“Ngươi gọi là Vô Cốt lão nhân, đúng không?” Mộ Vãn Quân cũng không giận, “Có một thời gian ngươi khá nổi tiếng.”
Lão nhân cuối cùng cũng có phản ứng, dập tắt tẩu thuốc, đứng dậy khỏi bờ ruộng, phủ đi lớp tuyết đọng trên áo bông, cùng với hơi thở già nua trên người.
“Tìm thù sao?”
Chuyện ông ta về quê chưa từng nói với ai, Tủy Cốt điện cũng đã sụp đổ.
“Ta với ngươi không oán không thù.” Mộ Vãn Quân nói.
“Vậy ngươi muốn gì? Bảo vật? Công pháp? Hay đan dược?” Vô Cốt lão nhân lùi lại, “Ta không nhớ từng quen biết ngươi.”
Không dám ra tay bừa, ông ta nhìn không thấu cảnh giới của người trước mặt.
“Những thứ đó ta không cần, hôm nay ta chỉ ra ngoài giải sầu.” Sau tấm lụa đen, Mộ Vãn Quân liếc nhìn dưới chân lão, “Ta khuyên ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy.”
Một câu này dập tắt ý định tháo lui của Vô Cốt lão nhân.
Gặp quỷ rồi.
Chẳng lẽ có những thứ một khi đã dính vào thì mãi mãi không thể rửa sạch?
Ông ta có thể lui về, có thể rời khỏi Bắc Vực, rút về quê cũ Đông Thổ, nhưng không thể xóa đi dấu vết từng sống trên đời này.
“Ta không g·iết ngươi, thậm chí nếu ngươi không phải Vô Cốt lão nhân, mà là một tu sĩ tầm thường nào khác, ta cũng chẳng buồn liếc mắt.” Mộ Vãn Quân thản nhiên nói, “Ta chỉ có vài câu muốn hỏi.”
Vô Cốt lão nhân khom lưng: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Tại sao ngươi s·ợ c·hết?” Mộ Vãn Quân hỏi.
Một câu nghe thật ngốc, phần lớn người đều s·ợ c·hết, hỏi vậy chẳng khác nào hỏi vì sao người ta phải ăn cơm.
Nhưng Vô Cốt lão nhân lại trầm mặc.
Bởi không phải ai cũng cần ăn cơm, cũng như không phải ai cũng s·ợ c·hết, luôn có người vì điều gì đó mà sẵn sàng bỏ mạng.
Có thể là chính khí, có thể là trung nghĩa.
Vô Cốt lão nhân không thuộc số đó, ngược lại, ông ta có thể vì sống mà vứt bỏ tất cả.
“Ta chỉ muốn sống tiếp.”
“Vậy vì sao nhất định phải sống tiếp?”
Vô Cốt lão nhân lần mò lấy tẩu thuốc, châm lửa.
“Ngươi cũng thấy ta thật đáng xấu hổ? Vứt bỏ danh dự, cốt khí, chỉ để cầu sống tạm bợ?”
“Ta chưa từng nói vậy.” Mộ Vãn Quân phủ nhận.
“Phải, ta rất già rồi, sắp xuống mồ, huyết khí cạn kiệt, gan cũng nhỏ lại, nhưng tim ta vẫn còn đập.” Vô Cốt lão nhân phả ra một vòng khói, “Thế là đủ rồi, bởi ta chấp nhận bản tính của mình: ích kỷ, sợ phiền, tầm thường, mọi phẩm chất cao thượng đều chẳng liên quan đến ta, vậy thì một kẻ tệ hại như ta, còn gì đáng để ta hy sinh tính mạng?”
“Ý nghĩa thì sao?” Mộ Vãn Quân nhìn ông ta, “Trốn đông trốn tây, bị người đời chê cười.”
“Ý nghĩa? Sống chính là ý nghĩa!” Vô Cốt lão nhân khinh thường, “Những kẻ cười ta, đến lúc c·hết rồi sẽ biết hối hận, ai cười ai chứ?”
“Được, câu cuối cùng.” Mộ Vãn Quân giọng nặng hơn.
Vô Cốt lão nhân nín thở.
“Nếu có tiên duyên giáng xuống, đăng tiên có thể trường sinh, ngươi có muốn đi không?” Mộ Vãn Quân chăm chú quan sát sắc mặt ông ta.
“Tiên duyên? Tranh đoạt nơi tuyệt đỉnh, liên quan gì đến ta.” Vô Cốt lão nhân gõ gõ tẩu thuốc, “Dám tranh thứ đó, e là m·ất m·ạng.”
Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng cả đất trời.
“Ta hiểu rồi, ngươi đi đi.” Mộ Vãn Quân xoay người, bước về phía Thiều Quang cốc, dưới chân tuyết kêu lạo xạo.
Sống, chính là ý nghĩa.
Nàng đi tranh tiên duyên, mười phần c·hết chín.
Nàng s·ợ c·hết.
Từ bỏ tiên duyên có thể khiến nàng mờ mịt, tiếc nuối, nhưng c·hết rồi thì ngay cả cơ hội mờ mịt cũng không còn.
Giang Tồn U là bài học trước mắt.
Vị đắng của cánh hoa cúc dại nàng vẫn còn nhớ rõ.
Nửa đời sau nên sống thế nào đây? Mộ Vãn Quân thầm tính toán.
Thật ra trên đời còn nhiều nơi nàng chưa từng đặt chân, theo đuổi trường sinh đã tiêu tốn quá nhiều tâm lực.
Cảnh giới Thiên Nhân có thể làm được rất nhiều việc.
Tuyệt đỉnh không thể cưỡng cầu, bế quan cũng vô ích, thay vì tiếp tục tu luyện, chi bằng tận hưởng cuộc sống.
Khoảnh khắc này, nàng bỗng hiểu ra suy nghĩ của đám người chính đạo ở Huyền Nguyệt sơn trang.
Như vậy, cũng tốt.
Cuối Đông Thổ là biển cả, bên kia biển là gì? Có phải có Côn Bằng vỗ sóng?
Còn phương Tây, thật sự có quốc độ người và yêu cùng trị vì sao?
Đi xem thử, đi ghi lại, đi cảm nhận từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Đã không thể trường sinh, thì đừng để kiếp người trôi qua vô ích, không ngừng thử sai, không ngừng tìm kiếm.
Tiên duyên, để Thái Âm Ma Đế và Phương Nhàn tranh giành đi.