Thiên Hạ Đệ Nhất Muốn Chạy Trốn

Chương 63: Đích công chúa



Chương 64: Đích công chúa

Minh Chính Khanh kiêu ngạo dựa vào cái gì?

Là thiên sinh tiên thể, là thiên tư ngộ tính, là Thính Tuyết lâu – tiên môn đệ nhất.

Nghe qua thì thật lợi hại đúng không?

Nhưng Minh Chính Khanh đối mặt với Phương Nhàn, hết lần này đến lần khác đều bại trận, trên đầu còn có một vị sư huynh mạnh hơn hắn rất nhiều, căn bản không thể đuổi kịp. Mấy năm trước, tử kiếp trên người sư huynh biến mất, hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Xác định rồi, đời này hắn không thể vượt qua được.

Lần này ra ngoài tình cờ gặp sư huynh, hắn thấy con yêu quái tên Hạ Diệp kia, miệng thì gọi “sư tẩu” rất ngọt, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Hạ Diệp cũng là Động Hư cảnh.

Từ khi nào thiên phú lại rẻ mạt đến thế?

Nói chuyện trong nhà xong, lại nói chuyện bên ngoài.

Tuổi lớn hơn, tầm mắt rộng hơn, Minh Chính Khanh mới phát hiện nhà mình thật sự quá nghèo.

Người ta nói “thép tốt dùng vào lưỡi dao,” Thính Tuyết lâu có chút tiền đều dồn hết vào tài nguyên tu hành, ăn chơi hưởng thụ thì khỏi nghĩ.

Khổ luyện tâm chí.

Nhìn người ta Triển Thanh Thu, cũng là thiên sinh tiên thể, cầm kỳ thư họa, lễ nhạc cưỡi bắn cái gì cũng giỏi, phong lưu tuấn nhã, được bao nhiêu cô nương yêu thích.

Từ sau khi Liễu Khuynh Thành giúp hắn kéo dài thời hạn trả nợ, Minh Chính Khanh mới ngộ ra, được nữ tử yêu thích quả thật rất có ích, là một môn học vấn.

Hắn cảm thấy áy náy vì những suy nghĩ non nớt, ấu trĩ trước kia.

Giờ Chung Bất Thận đuổi hắn xuống núi, bảo hắn tranh cao thấp với Triển Thanh Thu.

Trong lòng hắn thật sự không chắc chắn.

Thậm chí Minh Chính Khanh cũng chẳng có ý định ganh đua với Triển Thanh Thu.

Danh tiếng của Triển Thanh Thu là dày công vun đắp bao năm mới có, bảo hắn đi so, chẳng phải chuyện cười sao?

Minh Chính Khanh đồng ý, chỉ vì muốn xuống núi chơi một chuyến.

Dạo trước Phương Nhàn bày cho hắn vài chiêu, hắn mới định thử xem sao.

“Luận võ cùng cảnh giới, vậy để ta đến gặp ngươi một phen.” Minh Chính Khanh ngửa đầu uống cạn chén rượu, “cạch” một tiếng đặt mạnh chén xuống bàn, hào sảng nói: “Tiểu nhị, hâm thêm hai bình rượu nữa!”



...

Huyền Nguyệt sơn trang.

Một thanh niên tướng mạo bình thường đang ngồi xếp bằng trên tảng đá.

Hắn tên là Yến Ôn, là đại sư huynh của Huyền Nguyệt sơn trang.

Nhưng người ta lại thích gọi hắn là “Vô Vị đạo nhân.”

Bởi vì hắn quá mức vô vị.

Từ ngoại hình, đến tên, đến tính cách.

Không tranh, không nói, không biện.

“Đại sư huynh, Triêu Ca sắp tổ chức luận võ cùng cảnh giới, ngươi có đi không?” Một nam tử áo xanh đi tới dưới tảng đá, hỏi.

Yến Ôn lắc đầu.

Triêu Ca xa quá, chẳng bằng ở đây phơi nắng.

Gió nhẹ lướt qua mặt, thật dễ chịu.

“Chưởng môn bảo ngươi đi góp mặt, cho đủ số.” Nam tử áo xanh lại nói.

Yến Ôn thở dài, gật đầu.

Được rồi, góp góp mặt, nể mặt triều đình chút.

Hắn không tranh, nhưng lại rất nghe lời.

Nếu gặp đồng lứa các tiên môn khác, hắn sẽ tùy tiện đánh vài chiêu lấy lệ, rồi nhanh chóng rút lui.

Dù sao thua tiên môn khác cũng chẳng mất mặt.

...

Triêu Ca.

“Đại sư tỷ, lần này tỷ vẫn không ra tay sao?”

“Chưa vào Đạo Pháp cảnh, ta còn chẳng dám lộ mặt, lần này luận võ ngươi thay ta ứng phó đi.”



Trên phố, hai thiếu nữ sóng vai bước đi, một người mặc váy lưng cao màu sen đỏ, bên hông đeo hai thanh kiếm, người còn lại che mặt bằng khăn lụa trắng, tồn tại mờ nhạt.

Liễu Tương Linh muốn đi phương Nam giải sầu, nhất quyết kéo theo sư tỷ Giang Hoài, hai người dạo chơi đến Triêu Ca, vừa hay nghe tin triều đình tổ chức luận võ cùng cảnh giới.

Giang Hoài trước đó thua Lạc Hiểu Hiểu, sư môn lại tuyên bố ra ngoài là hòa, kết quả thiên hạ đều biết Lạc Hiểu Hiểu đã vào Đạo Pháp cảnh, để tránh bị vạch trần lời nói dối, nàng chỉ có thể tạm thời lánh mặt.

Khăn che mặt trên mặt nàng chính là pháp bảo giảm bớt sự tồn tại, che giấu khí tức.

Hai người đi cùng nhau, người ngoài chỉ chú ý đến Liễu Tương Linh bên cạnh.

“Người đông ta lại hoảng, đại sư tỷ chẳng lẽ tỷ không biết…” Liễu Tương Linh bất đắc dĩ.

“Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, đa số khán giả đều là người ngoài, chỉ đến xem mặt thôi.” Giang Hoài nhớ lại lời dạy của tiền bối trong sư môn, khuyên nhủ: “Đừng quan tâm phát huy được mấy thành, đánh thắng hay không, quan trọng là giữ phong độ, thua rồi người ta cũng sẽ giúp ngươi tìm lý do.”

“Không chỉ có chúng ta đi cho đủ số, gặp Triển Thanh Thu, Minh Chính Khanh mấy người kia, kéo dài thời gian, dùng nhiều pháp thuật hoa lệ đẹp mắt, thuận thế thua là được.”

“Ngươi không có áp lực, thua cũng chẳng sao, người thật sự không thể thua, là vị đích công chúa kia, nhưng chúng ta cũng chẳng gặp được nàng.”

Giang Hoài nói một tràng, Liễu Tương Linh nghe thấy cũng hợp lý.

Có thể thua, nhưng phải thua cho đẹp, tốt nhất thua tiên môn khác, không mất mặt.

“Ôi, ai cũng sĩ diện quá.” Liễu Tương Linh thở dài.

“Danh tiếng lớn rồi, đâu còn tự do, từng cử động đều đại diện cho sư môn, ngươi không cần mặt mũi, người khác cũng sẽ ép ngươi phải cần…” Giang Hoài nhẹ giọng.

Nàng làm đại sư tỷ của Phẩm Minh các, ngày thường mệt mỏi vô cùng, trong lòng có oán thán cũng chẳng biết nói với ai, chỉ khi ở cạnh sư muội này mới có thể tâm sự nhiều hơn.

“Đích công chúa về rồi!”

Không biết ai hô lên, khắp phố phường vang lên tiếng kinh hô, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Hoài.

“Mau mau mau, đích công chúa vào thành rồi, nhanh vào vị trí, lát nữa đích công chúa đi qua, ta sẽ lớn tiếng dọa ngươi, ngươi thuận thế ngã vào lòng công chúa…”

“Đan cầm máu đâu? Thanh tâm thảo đâu? Chuẩn bị sẵn, kẻo lát nữa b·ị đ·ánh không chịu nổi!”

“Cô nương họ Đường đâu? Mỹ nhân không có, đích công chúa cứu ai?”

Trong chốc lát, Triêu Ca thành r·ối l·oạn cả lên, đám công tử bột thì thầm to nhỏ, các tiểu thư khuê các dựa vào cửa sổ, cầm khăn tay, dõi mắt trông về phía cổng thành.

Chẳng bao lâu, một con ngựa cao lớn phi nhanh vào thành, không ai dám cản.

Trên lưng ngựa là một nữ tử cầm thương.



Trong Triêu Ca, có thể được đãi ngộ thế này, chỉ có một người.

Đích công chúa Cơ Triển Mi.

Nàng đã trở về từ biên ải.

Cơ Triển Mi ghìm cương dừng ngựa, vốn định thúc ngựa chạy thẳng về điện, thực ra nàng cũng có quyền đó.

Nhưng người đi đường quá đông.

Trước đó thuộc hạ hỏi nàng có cần dẹp dân chúng trước không, nàng từ chối.

Đừng làm phiền dân.

Nhưng đi bình thường thì con đường này lại dài lê thê.

“Ui da.” Vừa nghĩ xong, bên đường đã có người ngã lăn ra đất, kêu rên không ngớt, bên cạnh là một công tử áo gấm, sau lưng theo mấy tên gia đinh lực lưỡng.

“Đại nhân, nữ nhi ta thật sự không có ở nhà, xin đừng đánh nữa.” Người ngã lăn lộn rồi quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

“Khặc khặc khặc, công tử ta đang thiếu người sưởi ấm giường, hôm nay ngươi không giao nữ nhi ra, ta sẽ khiến nhà ngươi tan cửa nát nhà!” Công tử áo gấm cười nham hiểm, tiến lên.

Cơ Triển Mi siết chặt dây cương, mặt không biểu cảm, chẳng hề động dung.

Diễn, cứ tiếp tục diễn.

Một thời gian không về, còn bày ra cả kịch bản nữa?

Xem các ngươi diễn được bao lâu.

Trước mặt đích công chúa, còn dám gây ra mạng người chắc?

“Khặc khặc khặc…” Công tử áo gấm cười xong, đứng đơ tại chỗ.

Hắn quên lời thoại rồi.

Người quỳ dưới đất chớp mắt, len lén liếc nhìn Cơ Triển Mi, rồi lại đưa ánh mắt cầu cứu về phía công tử áo gấm.

Thiếu gia, sao khác với kịch bản vậy?

“Diễn xong chưa?” Cơ Triển Mi lạnh mặt, “Diễn xong thì cút.”

Đây chẳng phải con trai của Trương thị lang sao? Phụ thân hắn cũng chính trực lắm, sao con lại suốt ngày ăn chơi lêu lổng, đầu óc toàn mấy trò vớ vẩn.

“Đi ngay, đi ngay.”

Công tử áo gấm vội đỡ người quỳ dậy, dẫn theo gia đinh, cuống cuồng bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com