“Công chúa… . Nếu hôm nay công chúa không giao ra Thánh Thủy Hồ Văn, thì e là Mỹ Huyền thật sự phải đắc tội rồi.”
Duy Ninh cười nhạt, ánh mắt khẽ giao động. Nửa trên cây ô đã vứt ra phía sau, dưới tay đang siết chặt một đường kiếm, sắc hơn mấy phần so với lần đầu đến đây giao đấu.
Nàng ta nhẹ nhàng đáp lại nữ nhân trước mặt:
“Nếu ta nói Thánh Thủy Hồ Văn không ở trong tay ta, thì cô có tin không?!”
Mỹ Huyền cười dịu dàng đáp lại:
“Công chúa…, công chúa cùng hoàng tử cũng rất thông minh. Chia ra hai ngả để chạy, nhằm phâm tâm chúng ta. Đáng tiếc thay, Thánh Thủy Hồ Văn chỉ trân quý với truyền thừa của Dòng họ Hồ. Còn với chúng ta thì chỉ cần chia nhỏ giọt ra… mà cùng hưởng.”
Duy Ninh nghiến răng, trừng mắt, sát khí nổi đằng đằng đẩy nó về phía Mỹ Huyền.
Mỹ Huyền nàng ta đứng đó, vẻ mặt bình thản, tay đưa lên sờ qua lại thanh kiếm, hơi suy nghĩ.
“Ai cũng biết mục đích của Hoàng tộc, thứ cho chúng ta lại không thể trơ mắt nhìn. Cho dù sư phụ đã hứa với hoàng đế thì sao kia chứ?!” Mỹ Huyền nói.
“Duy Ninh công chúa, lần này thật sự đắc tội rồi!”
Mỹ Huyền nói với giọng vô cùng lạnh lùng.
“Keng!!!” - Tiếng lưỡi kiếm va vào nhau.
Mỹ Huyền đấu kiếm với Duy Ninh đã mấy chục đòn, lúc đánh bên trái, khi lườn bên phải, thật sự không biết đâu mà lần.
Họ đều tung ra những nhát kiếm vừa, đủ, nhưng cũng ngọt, sắc, tất cả chỉ như thăm dò đối phương.
Khác với lần đầu tiên đánh ở Đạo Hạnh Thế Đường, Mỹ Huyền hôm nay xuất kiếm không hề có một chút nào gọi là dè chừng, nể nang.
Tiếng lưỡi kiếm va vào nhau liên hồi, nó vang đến chói tai, cảm giác mỗi lúc một nhanh hơn.
Mỹ Huyền vung kiếm từ dưới góc tay trái lên, ngay lập tức bị Duy Ninh cản lại. Nàng nhanh như chớp, rụt thanh kiếm về phía sau đâm đến Duy Ninh.
Duy Ninh nàng có hơi sửng sốt bèn nhanh chóng vận khí, đưa thanh kiếm của mình đánh bật lại thanh kiếm của Mỹ Huyền.
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng dùng thân thể linh hoạt giáng thẳng một nhát kiếm lên Mỹ Huyền, khiến nữ nhân này phải kinh hãi, bất giác đưa thanh kiếm lên cản lại. Lực thừa đẩy thanh kiếm đập thẳng vào ngực, Mỹ Huyền theo lẽ ấy mất thăng bằng loạng choạng lùi về sau.
Còn Duy Ninh, nhờ lực đẩy lại mà nhẹ nhàng tiếp đất.
Đòn kiếm phản khi ấy không phải quá nặng, nhưng đập thẳng vào ngực như thế cũng phải gọi là rất đau. Nếu không nhờ thứ mềm mềm cản lại, có lẽ sẽ là một đòn rất đau.
Mỹ Huyền đưa tay sờ lên nơi vừa hứng đòn, cảm nhận cái nhói lan đến, nàng suýt xoa một tiếng nhỏ.
Cả hai sau chuỗi hàng trăm nhát kiếm cũng đã thấm mệt, ít nhiều phải thở, điều chỉnh lại khí có trong phổi.
Lần lượt lau đi những giọt mồ hôi thấm trên má.
Mỹ Huyền nở nụ cười tươi roi rói, nàng cất đi thanh kiếm trên tay, cài nó vào sau lưng. Vui vẻ nói:
“Quả nhiên, kiếm vẫn không hợp với một Quyền Tu như ta. Nhất thời để công chúa chê cười rồi!”
“Không dám…”. Duy Ninh đáp lại.
Nữ nhân này múa vài đường quyền, kết hợp với hơi thở tự điều chỉnh rồi chậm rãi đi vào dáng tấn của quyền thế Quyền pháp Lão Mai.
Duy Ninh mỉm cười nhẹ “hư” một tiếng, ánh mắt chậm rãi hướng về phía Mỹ Huyền, rồi từ từ cất đi thanh kiếm. Nếu người đánh với mình đã không dùng kiếm, thì tất nhiên là nàng cũng sẽ không thể dùng kiếm.
Duy Ninh vận khí trong nội tức, phù khí dâng trào mãnh liệt, đi từ nội tức lan đến lòng bàn tay. Hơn tất cả, thật sự cũng lâu lắm rồi nàng chưa hề sử dụng đến mấy lá bùa.
Mỹ Huyền vòng quyền qua đỉnh đầu, thân bên dưới cũng theo đà mà tiến lùi đều nhịp. Nàng đang hít thở sâu, đang nhập tâm, khí linh trong nội tức đang trào dâng, đang chuyển hoá, quyền khí trong cơ thể toả ra mạnh mẽ.
Luồng sóng xung kích hoá thành luồng gió mạnh đánh động tất cả, nó đi đến khiến tóc mai của Duy Ninh bay lượn.
Khí này là cao thủ Tam trọng cảnh, chính xác là Tam trọng tam đại cảnh đại thành.
“Ù… ù… ù…” Tiếng gió lan đến tạo bởi quyền khí tỏa ra từ người của Mỹ Huyền. Nàng đã vào sẵn tư thế, nắm đấm trở nên vô cùng chắc, mềm, dẻo, mà vô cùng mạnh.
Nàng nhắm mắt cảm nhận từng chút, từng chút một, cảm nhận về những điều mình đã lĩnh ngộ.
Duy Ninh trên tay là phù khí thuộc tính kim trong ngũ hành.
“Lão mai độc thọ nhất chi vinh”(Cây mai già một mình nở rộ một cành hoa tươi tốt.)
Mỹ Huyền tung một quyền lao thẳng đến người Duy Ninh, nữ tử trước mặt nàng lùi về sau tránh né đòn vừa rồi. Một lá bùa bay đến trước mặt Mỹ Huyền cản lại quyền vừa rồi. Nàng biết không thể né, liền tấn công thẳng vào nó.
Một tiếng nổ lớn vang đến, đánh bật nàng về phía sau.
Mỹ Huyền dù tay không bị thương, nhưng lực phản lại vừa rồi cũng khiến cả cánh tay phải run lên. Nàng đứng đó, cánh tay ngừng run, những bông hoa mai mờ ảo hình thành từ khí linh xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất.
Cả hai điều chỉnh lại hơi thở.
Duy Ninh liếc mắt xung quanh như để xác định điều gì đó. Bỗng chốc liền mỉm cười nhẹ, nàng đan chéo tay trước ngực, mười khe ngón tay là tám lá bùa chứa đầy khí linh.
Duy Ninh thực lực Phù Tu tam trọng tứ đại cảnh, Kiếm Tu tam trọng nhị đại cảnh. Với thực lực này, quả thực khiến cho Mỹ Huyền phải chật vật.
Duy Ninh công chúa nhảy vụt lên, vung tám lá bùa nhanh, mạnh như tám mũi tên chứa đầy khí linh thẳng đến Mỹ Huyền.
“Mỹ Huyền cô nương, tiếp chiêu!”. Duy Ninh nói nhẹ.
Mỹ Huyền chỉ kịp chớp mắt, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng trước thực lực này, nàng nhanh chóng vào thế thủ.
“Bùm!!!... Bùm!!!” Tám tiếng nổ lớn vang vọng, khói bụi mờ mịt khắp nơi, đất đá rơi vãi tứ phía.
Lại tiếp tục, hàng chục, gần trăm lá bùa bay đến, tiếng nổ vang trời. Duy Ninh thi triển những lá bùa bay đến liên tục, vẻ mặt nàng không hề có chút nào là mệt mỏi.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Mỹ Huyền đã phải rất chật vật để đối phó với những lá bùa như bom nổ đến. Nàng nghiến răng, vẻ mặt khó chịu, nắm đấm siết lại càng mạnh.
“Tàng nha hổ giương oai thiết trảo
Triển giác long tất lực lôi oanh!!!”
(Hổ nhe răng,ra oai giương vuốt sắt
Rồng rung chuyển sừng tấn công hết sức)
Mỹ Huyền như hóa thành loài hổ lửa cháy rực, trong ngũ hành - hỏa khắc kim, vì thế nên nàng đã chọn hoả. Tuy là hổ, nhưng chỉ là hình bóng sau lưng, nhưng đôi mắt đỏ rực là thật, trong đó là uất giận ngút ngàn.
Lòng bàn tay chìa ra, quyền khí hoá thành móng vuốt sắc nhọn. Mỹ Huyền lao đến, vung vuốt sắc bén về phía Duy Ninh, bóng nàng ta trên đất thoắt ẩn, thoắt hiện, hệt như loài chúa sơn lâm săn mồi.
Duy Ninh không muốn cận chiến, nàng nhanh chóng bay lùi về sau, ném đến hàng trăm lá bùa với uy lực khủng bố hơn.
Chỉ tiếc, tất cả đều bị móng vuốt của Mỹ Huyền cào rách bươm, phát nổ nhưng uy lực giảm đi nhiều phần.
Duy Ninh tụ những bùa lại thành vòng tròn mang hình âm dương, muốn làm đòn đánh chốt nhẹ. Nhưng Mỹ Huyền đã phát giác ra điều này, nàng ngay lập tức tránh né.
Tiếng bùa lớn nổ vang vọng, cả một vùng rộng tràn ngập trong khói bụi, gió thổi đến khiến Duy Ninh phải che đi một bên mắt…
Xoẹt!!!
Tiếng cào xé nhói tai, mang theo cái bóng của con rồng lượn bay.
Duy Ninh đã phát giác ra điều ấy nhưng lại chỉ có thể hứng trọn nhát cào ấy.
Cánh tray trái của Duy Ninh hứng một nhát cào dài, máu từ đó đổ xuống. Bèn vội vàng be tay kia lại, dẫn khí linh đến cầm máu.
Trên nét mặt cả hai không còn nở nụ cười, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh đầy chết chóc.
“Quả là vậy, hôm nay ta thức sự phải đắc tội Chu đường chủ rồi…”
Từ trong áo bay ra một lá phù chứa đầy lôi điện, ánh mắt nàng chuyển sang màu lam tím.
Lá bùa bay lên trời, mây đen kéo đến, giông nổi chớp giật, tiếng đùng đùng vang khắp bầu trời, không gian tối đen như mực.
Duy Ninh bay lên trên, tay phải đặt qua đầu. Khi vung tay cũng là lúc hàng trăm luồng sét đánh xuống.
Đối diện với thực lực cỡ này, Mỹ Huyền không thể trực tiếp phản đòn, những luồng sét mạnh mẽ đánh xuống thực sự quá khó cho nàng.
“Ầm ầm!!! Đùng đùng!!! Đùng đoàng!!!” Tiếng sét đánh chói tai, chớp giật liên tục, mặt đất chung quanh vỡ nát, khói bụi mịt mù mọc lên những những cây nấm.
Mùi cháy khét lan đến sống mũi kẻ nhìn, cái mùi két khiến sống lưng phải lạnh, rợn rợn như kiến châm chích, càng khiến da thịt phải nổi lên lớp da gà, lông tơ dựng đứng.
Một tiếng thét của Mỹ Huyền vang đến, có vẻ như đã trúng đòn.
Khói bụi tan đi.
Trên mặt đất, một vùng đất rộng tròn sụp xuống, dưới đó là Mỹ Huyền. Xung quanh đường hố là những vệt đen, mùi cháy khét toả ra. Chỉ có Duy Ninh là đứng từ trên nhìn xuống.
Thân thể Mỹ Huyền có phần tàn tạ, quần áo dù có khí linh bảo vệ nhưng những vết cháy xém vẫn hiện rõ, những vết phỏng rộp do sét đánh trúng cũng không thể che khuất.
Mỹ Huyền nhớ lại lời sư phụ mình:
“Có thể mang mạng ra để cược, nhưng chắc chắn sẽ không chết!!!”
Mỹ Huyền cười nhạt: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Vậy hôm nay đệ tử sẽ mang mạng mình ra để được, mong rằng sẽ không khiến sư phụ phải thất vọng.”
Quyền khí trong người Mỹ Huyền bộc phát mãnh liệt, thậm chí nhiều hơn mấy phần so với trước, khí nén toả ra liên tục như gió. Cả thân thể bao quanh bởi quyền khí khủng bố…
Nàng vừa đi vừa siết chặt nắm đấm, thân lê lết đi từng bước ra khỏi hố sâu, cho dù là sét đánh xuống cũng không thể chạm vào, lại càng không hề hấn điều gì.
Mỹ Huyền miệng lẩm bẩm những lời đầy mạnh mẽ:
“Lão hồi, thối tọa, liên ba biến
Hồ điệp song phi,lão bạng xanh
Nguyệt quật song câu lôi điển chấn
Vân tôn tam tảo, hổ, xà thành.”
Quyền khí tụ lại nơi nắm đấm trái, Mỹ Huyền lao thẳng lên trên không trung, dáng vẻ bất cần mạng đến đáng sợ…