Thiên Hạ Phương Nam

Chương 82: Chuyện cỏn con (2)



[Đạo Hạnh Thế Đường]

Dương lão đầu thấy nữ nhân kia rời đi, liền dẫn khí đóng kín cửa lại những ngọn nến trên trụ nhà cũng bị gió thổi tắt. Tổng thể gian phòng trở nên u ám, bí ẩn đến mức khó tả.

Viên ngọc ánh kim kia tạo những hoa văn kỳ lạ bay lơ lửng xung quanh như gợn sóng, rồi dần dần thoát khỏi mặt bàn. Nó tiến đến trước mặt Dương lão đầu.

Bấy giờ từ đó, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện, mờ đến nỗi cũng chẳng đủ để nhìn rõ được bóng dáng ấy như nào, là ai và ra sao.

Chỉ có giọng nói trầm ngâm của một bậc quân vương vang đến, nhưng đứng trước kẻ luyện võ cũng không nổi mấy phần uy áp, có cái uy nhưng nhạt nhoà khó tả bằng lời.

Dương lão đầu vẻ mặt vô hiểm vô phạt, tay chống thành ghế, ghế chống gót chân, chân gác chữ “ngũ”, ánh mắt dị thường. Nó giống như việc đang chờ đợi điều gì đó quan trọng, nhưng tâm thế lại quá coi thường. Dẫu sao thì Dương lão đầu cũng không quá coi trọng chuyện này, bị động cũng không có gì sai.

Đôi diện qua viên ngọc, một quân vương ngồi sau bức rèm ngọc trải thác trên giường gỗ qua ánh nhìn của thái giám bên dưới, căn phòng này cũng uy nghi, tráng lệ, xa hoa vô ngần. Một kẻ dân đen khó có thể tưởng tượng nổi cái xa hoa ấy.

Viên ngọc ánh kim vang đến giọng nói, trầm, tĩnh, mịch:

“Dương tiên sinh, chúng ta gặp lại rồi.”

Dương lão đầu đưa tay nhắc nhớ, lại gãi cằm, mặt bình thản mà đáp lại:

“Là đức bệ hạ giá lâm sao? Thần cung kính gặp người.”

Giọng nói kia cười nhạt, hơi hướng bỡn cợt:

“Sao Dương tiên sinh phải nhấn, ngấn mạnh cụm từ “đức bệ hạ thế” ? Là ta không phải bậc minh quân đúng không?”

“Bệ hạ, người sai rồi. Dương Tự Hùng ta đây tuy quyền công cái thế, nổi danh thiên hạ nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một lão già đầu thô thiển, việc gì cũng khô cứng, đâu thể xưng làm “tiên sinh”, nho sĩ có học thức? Mà ta nhắc đến cụm từ đó cũng chẳng để nhắc đến bệ hạ hay ai khác, ngài thừa hiểu câu nói ấy mà.”

Sau rèm ngọc, là một không khí suy tư, trầm:

“Trẫm…”

Dương lão đầu chờ đợi điều gì đó tiếp theo.

Giọng bên kia thay đổi, phóng khoáng hơn phần nhiều:

“Dương lão đầu, ông cũng chẳng cần phải xưng làm bề tôi cho trái miệng, ngược tâm. Cái danh này ta không gánh nổi!”

“Bệ hạ, người lại sai rồi. Thân mang dòng máu thiên tử - tức con trời, sao lại có thể nói một câu vô trách nhiệm đến thế. Ngài là một bậc quân vương, gánh trên mình chẳng phải là khí vận, giang sơn thiên hạ Đại Ngu sao? Ta dù có hơi bỡn cợt, tự ta cũng thấy vậy nhưng suy cho cùng chỉ cần trọn bổn phận thì có gì là sai?”. Dương lão đầu nói.

Bóng dáng người kia cười nhạt, con mắt thấu trần mà nói:

“Thân mang dòng máu vương giả, là thiên mệnh, là con trời!!! Ta tự hỏi nhiều khi là bậc quân vương, ta có xứng làm bậc quân tử! Kẻ tu hành, lấy danh ngược nghĩa, lấy khí vận làm thứ nhất định phải có, lấy danh nghĩa hoàng tộc mà bố cáo thiên hạ chịu thay cái kiếp phận!!! Mà lại lấy lợi ích để sinh ra cái mục đích, lấy cái mục đích để sinh ra “kế”, lấy “kế” để đạt mục đích tu hành, lấy lợi ích cá nhân làm tiền đề cho phương hướng. “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, “Tính tương cận, tập tương viễn”, lời dạy ấy không sai, mà kẻ sai là chúng ta.”

Dương lão đầu cười khà khà, ông nói tiếp:

“Bệ hạ, người lại tiếp tục sai rồi! Sai, sai, rất sai rồi! Đúng hơn là kẻ tu hành lấy khí vận làm bản nguyên sinh ra khí linh, lấy khí linh sinh tu lộ, lấy tu lộ độ kiếp mà nghịch thiên. Thiên giáng, thiên hành giả khó phạt nhân phàm. Hay đúng hơn chính là như vậy! Vậy…, bệ hạ. Ngài từng hỏi nếu không có khí vận thì cả bốn vương triều Đại Ngu, Đại Lý, Đại Lao và Đại Cao có thực sự cần thiết cái hoàng tộc này không? Hay đối với tất cả cũng chỉ là hữu danh vô thực?”

Bóng dáng kia câm lặng, gần như không thể phản bác nổi thêm một câu nói. Ông ta gần như rơi vào trầm tư, trong lòng là những bộn bề suy nghĩ không thể diễn tả bằng lời.

Dương lão đầu trong lòng phì cười, cũng không nhắc đến mấy chuyện sâu xa ấy nữa. Ông hỏi:

“Bệ hạ, lần này người có lời gì căn dặn?”

“Dương lão đầu, ta là vua vô danh hữu thực nên cũng không dám đòi hỏi nhiều chuyện. Nhưng những chuyện ông đã hứa với ta thì đừng quên là được. Sắp tới Thành nhà Hồ có lẽ sẽ rất náo nhiệt, mong Dương lão đầu có thể đích thân ghé thăm!”

Viên châu kia ngừng phát sáng, rơi xuống vỡ nát thành bụi mà tan vào hư không.

Dương lão đầu ngồi ung dung tự tại mà cười nhảm, vẻ mặt không khỏi cảm thán: “Đã coi bản thân là hữu danh vô thực mà vẫn tại cao như vậy, đây là thông cáo cho ta đúng chứ nhỉ? Mà cũng đúng, đây là thông cáo cho ta!”.

Dương lão đầu tính ngày trong đầu: “Sắp đến tháng năm rồi, vậy chắc tầm tháng sáu khởi hành là được. Hai… (thở dài). Trên Tân Thanh vạn lý thành bỗng yêu tộc phát động chiến tranh ngày càng ít, hay là do tập trung đánh Đại Lý? Hoặc do lý do gì đó mà tấn công ít lại? Vì thế mà cái tranh đấu quyền lực mới nổi cộm, cái quyền lực vô thực vô phương cũng đủ để bước dần vào hàng ngũ cao thủ thực sự… . Mà sắp tới cũng đến “Bán kỷ cơ duyên khởi” rồi nhỉ? Không biết mấy môn phái kia ra sao rồi, có lẽ ta nên cân nhắc xem có tranh đoạt không?”

….

[Văn Miếu Quốc Tử Giám - Bái đường Văn Miếu]

Trước sảnh Bái đường.

Đám người đứng hành lễ cung kính trước mặt Văn Thánh, mà khi này ông đang chơi chờ với bản tâm trái tính của mình. Phong thái của một vị Nho Sĩ thực nho nhã, yên dịu như giấy, lặng như hoạ bì, động tâm như gió, thâm sâu khó đoán. Ông kéo lại bộ bàn ghế ban trước, mời chúng tiểu bối ngồi xuống, trên mặt bàn không quên bày biện sẵn ấm trà nóng, nhưng chỉ là nước thường.

Văn Thánh nói nhẹ:

“Các vị, ngồi đi!”

Họ lần lượt ngồi xuống, vì dẫu sao đây cũng là lần thứ hai đến nơi này cho nên rất hiểu lẽ.

Văn Thánh bay ra ngồi ghế chính giữa, lại dùng khí rót trà mời từng kẻ, vừa ung dung nhã nhặn lại vừa hỏi:

“Mấy năm trước, các ngươi đến nơi này rồi nhỉ? Nói ta nghe xem lần giá đáo này là gì?”

Đám người ai cũng nhíu nhíu mày mà rơi vào trầm ngâm, suy nghĩ. Đặc biệt là Duy Ninh, nàng ta phải đắn đo rất lâu: “Mấy năm trước, đến đây một lần nhưng lại không thể tham dự bài thi kiểm khách. Ta lại rời đi mà không một lời nói, không biết ngài ấy có để tâm hay không? Mà chính ra lần này ta đến cũng là để tạ lỗi, nhưng chắc có lẽ đã là tiền bối, tiền nhân thì sẽ không so đo với một tiểu, hậu bối đâu nhỉ?”.

Nàng ta đánh mắt qua lại, lại rơi vào thế khó sử. Thân người cúi xuống sao cho nửa phần thân trên song song với mặt đất, nàng ta mới nói giọng thành khẩn:

“Văn Thánh uy nghiêm chí cao, tiểu bối đến đây lần này là muốn tạ lỗi với ngài.”

Văn Thánh cười nhẹ, chính ông cũng rất ngạc nhiên bèn lục tìm trong dòng hồi ức, rồi cũng nhớ ra. Nhưng ông không tiện biểu lộ ngay, thản nhiên hỏi:

“Tiểu nữ nhà ngươi có lỗi lầm gì với ta thế?”

Duy Ninh nàng ta rơi vào trầm mặc, lại ngỡ ngàng, đã nhìn đất mà lại chăm nhìn hơn. Câu hỏi khiến nàng ta thấy khó xử: “Văn Thánh quên rồi sao? Không phải ngài ấy rất chú trọng đến những việc nhỏ, chi tiết nhỏ hay sao… ?”. Nàng ta ấp úng, nhất thời không biết ứng biến ra sao, vì dù có nói cũng thấy ngại:

“Cái này… ”

Văn Thánh thấy tiểu nữ tử trước mặt mình khó xử, lại thấy cái nóng bừng lan đến. Thế nên, ông cũng chẳng muốn tốn thời gian, mà cười nói:

“Tiểu nữ tử ngươi, không cần phải như thế! Ta thân là đại tiền bối sao có thể chấp nhặt mấy chuyện lặt vặt của đám hậu nhân các ngươi được! Dù ta là người kỹ tính nhưng cũng không đến mức quá thể, ngươi cứ việc yên tâm nói.”

Duy Ninh nàng ta nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên biểu lộ:

“Lần trước may mắn có được cơ duyên đến nơi này làm bài thi kiểm khách, nhưng vì việc bận gấp gáp mà bỏ lỡ đại cơ duyên. Điều đó khiến tiểu nữ hối hận vô cùng nên lần này đến đây vốn muốn xin…”

Nàng ta còn chưa nói hết lời thì ông đã xua tay ra hiệu không cần nói thêm. Điều này khiến nàng hơi buồn…

Văn Thánh đặt chén trà xuống mặt bàn, giảng giải:

“Việc trăm công, việc nhà nước, việc bách tính, việc phải làm thì lão đầu ta đâu thể khiển trách. Chỉ là ngươi dùng sai nghĩa từ, vốn chỉ là tiếc nuối, chưa cần phải hối hận. Vì ngươi đâu có làm sai điều gì? Ở đời, làm việc không hối hận với lương tâm, dù là bất lương cũng có thể tự đắc, tự thanh thản. Lấy cái tư vì mưu lợi cái chung thì cớ gì đó là sai, nếu muốn thì ngươi vẫn có thể tham gia bài thi kiểm khách vào tháng tới.”

Duy Ninh nàng ta nghe vậy thì rất vui, liền cảm tạ:

“Tạ ân Văn Thánh!”

Nhưng cho dù là vậy thì vẫn có ngoại lệ, nên Văn Thánh cũng nói luôn:

“Cho dù là gì đi chăng nữa, thì cơ duyên ngươi vẫn có thể có nhưng dòng máu hoàng tộc không thể vào Văn Miếu học đạo, đó là cái điều chắc chắn.”

Duy Ninh mặt tối xuống, rõ ràng không phục nhưng cũng không dám phản pháo, chỉ nhẹ nói:

“Vâng…”

Văn Thánh thấy mấy kẻ ngồi xung quanh, mà lại chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt nhìn mà không một lời nào khiến ông cảm thấy khó hiểu. Dù cũng đoán được mang máng mấy phần nhưng cũng buông đùa vài lời:

“Các ngươi sao im hơi lặng tiếng thế? Có việc đến đây mà lại chỉ uống trà thôi à? Hả… ?”

Bấy giờ Quang Liêm mới nói:

“Văn Thánh, chúng ta hôm nay theo chân sư muội đến đây. Đích xác hơn là chào đón sư muội mới đúng, chứ cũng chẳng là bao so với việc kia.”

Văn Thánh cười khà:

“Hôm qua hay hôm kia ngươi đến đây rồi nhỉ? Ta nhìn qua mà cũng không để tâm lắm! Hôm nay nhìn tận mặt cũng thấy một chút phong thái rồi. À mà… . Tất cả các ngươi từng đến đây rồi nhỉ? Chỉ là không vượt qua được bài thì kiểm khách tầng hai nhỉ? Tiếc thật! Nếu không ta lại có thêm mấy đồ đệ rồi.”

Thấy thế, đám người cũng cười thêm vào góp vui. Sau lời bông đùa ấy, thì không ai là không biết muốn vào Văn Miếu học đạo thì phải có cơ duyên từ trước, thiên phú hơn người. Hoặc không cũng phải nhờ mối quan hệ đặc biệt nào đó mới có thể có được.

Đám người tiếp tục buôn chuyện vớ vẩn…

Chỉ có Lục Thư Minh là vẫn ngắm nhìn Uyên Thư sau tấm cửa một cách say đắm, khó có kẻ nào trong thành bảo hắn đó không phải là “yêu”.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com