Thiên Kim Báo Thù

Chương 37



Tắm xong bước ra ngoài, tôi phát hiện Kỳ Hành đã cuộn tròn người và ngủ thiếp đi trên chiếc sofa. Thân hình cao lớn của anh chen chúc trên chiếc sofa nhỏ hẹp, trông thật là khó chịu.

 

Tôi rón rén đi lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên cho anh, rồi không kìm được mà nhìn ngắm anh thêm vài lần. Kỳ Hành khi ngủ say trông khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, hàng mi dài rợp bóng trên khuôn mặt, khóe miệng khẽ cong lên như đang mơ một giấc mơ êm đềm.

 

"Ngủ ngon, Kỳ Hành." Tôi khẽ thì thầm, rồi lặng lẽ quay trở lại phòng ngủ.

 

Nằm trên chiếc giường êm ái, tôi hồi tưởng lại những sự kiện đã diễn ra trong ngày hôm nay. Sự xuất hiện bất ngờ của Mạc Trầm, dự án Hoa Sen Xanh đầy bí ẩn, và cả... mọi sự sắp xếp chu toàn mà Kỳ Hành đã âm thầm thực hiện. Ở kiếp này, tôi không còn đơn độc chiến đấu nữa, có Kỳ Hành ở bên cạnh, dường như mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

 

Điện thoại trong túi tôi đột nhiên rung lên, là một tin nhắn đến từ một số lạ: "Cô Vương Thúy Hoa kính mến, đừng quên mang theo bộ tóc giả yêu quý của cô nhé. Hẹn gặp cô lúc 7 giờ sáng mai, tại bữa sáng. – Lão Vương hàng xóm"

 

Tôi phì cười trước cái tên ngộ nghĩnh này, rồi nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Cút đi!"

 

Đặt điện thoại xuống, tôi ngắm nhìn khung cảnh đêm Zurich tuyệt đẹp qua ô cửa sổ, trong lòng vừa háo hức mong chờ, vừa có chút lo lắng cho những diễn biến sắp diễn ra vào ngày mai. Dù cho chiếc két sắt kia có cất giấu điều gì, tôi và Kỳ Hành cũng sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.

 

Lần này, chúng tôi không chỉ muốn giành lại công thức sản phẩm, mà còn quyết tâm vạch trần toàn bộ sự thật về dự án Hoa Sen Xanh, đòi lại công bằng cho những uất ức mà tôi đã phải gánh chịu trong kiếp 

 

"Đây chính là Ngân hàng Liên hiệp Thụy Sĩ nổi tiếng đó sao?" Tôi ngước nhìn tòa nhà đá đồ sộ và trang nghiêm trên con phố Bahnhofstrasse sầm uất của Zurich, các ngón tay vô thức siết chặt quai túi xách: "Trông nó cứ như sào huyệt của những tên trùm phản diện trong phim hành động vậy."

 

Kỳ Hành chỉnh lại nếp áo vest, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nhưng nó an toàn hơn sào huyệt của phản diện rất nhiều. Kho tiền ngầm dưới lòng đất ở đây có khả năng chống lại cả một vụ tấn công hạt nhân đấy."

 

"Nghe thật là yên tâm quá đi." Tôi cười gượng hai tiếng: "Nếu chúng ta nhập sai mật khẩu, liệu có bị s.ú.n.g máy b.ắ.n cho tan xác không?"

 

"Cùng lắm thì bị người ta lịch sự mời ra ngoài thôi." Kỳ Hành đưa cho tôi một tấm thẻ nhỏ: "Nhớ kỹ, khi vào trong thì hãy đi theo nhịp điệu của anh."

 

Trên tấm thẻ ghi rõ: "Tên khách hàng: Kỳ Minh; Loại tài khoản: Quản lý tài sản thừa kế". 

 

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi cùng Kỳ Hành bước vào đại sảnh của ngân hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sàn đá cẩm thạch sáng bóng loáng như gương, tiếng giày cao gót của tôi giẫm lên phát ra những âm thanh trong trẻo. Cả đại sảnh ngân hàng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có vài nhân viên ngân hàng mặc vest đen lịch lãm đi lại một cách vô cảm như những con robot được lập trình sẵn.

 

"Chào mừng anh, ngài Kỳ." Một người đàn ông trung niên với mái tóc chải chuốt tỉ mỉ tiến đến, nói tiếng Anh với giọng Đức đặc trưng: "Tôi là giám đốc Muller, tôi đã nhận được thông báo về cuộc hẹn của anh rồi."

 

Kỳ Hành lịch sự gật đầu đáp lại: "Đây là cố vấn pháp lý của tôi, cô Ninh."

 

Ánh mắt sắc bén của giám đốc Muller lướt qua người tôi, khiến tôi có cảm giác như bị tia X-quang xuyên thấu. Ông ta khẽ cúi đầu chào rồi nói: "Mời hai vị đi theo tôi."

 

Chúng tôi đi theo ông ta băng qua nhiều lớp cửa an ninh kiên cố, và mỗi cánh cửa mà chúng tôi đi qua, mức độ bảo mật lại được nâng lên một bậc. Đến trước cánh cửa cuối cùng, chúng tôi buộc phải giao nộp tất cả các thiết bị điện tử, ngay cả chiếc kẹp tóc đơn giản của tôi cũng bị yêu cầu tháo ra – cũng may là hôm nay tôi không mang theo bất kỳ "đồ nghề đặc biệt" nào.

 

"Xin vui lòng chờ một lát." Giám đốc Muller đặt bàn tay mình lên bảng nhận diện sinh trắc học bên cạnh cánh cửa: "Hệ thống cần xác minh danh tính của anh."

 

Kỳ Hành bình tĩnh đặt ngón tay cái của mình lên khu vực quét vân tay, và ngay lập tức, một ánh đèn xanh dịu nhẹ lóe lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như chiếc chìa khóa mà anh ấy đang giữ là thật.

 

Cánh cửa đồ sộ từ từ mở ra, để lộ một chiếc thang máy nhỏ. Cả ba chúng tôi bước vào trong, và thang máy bắt đầu từ từ hạ xuống. Tôi cảm thấy tai mình hơi ù đi vì sự thay đổi áp suất không khí.

 

"Thưa anh Kỳ," giám đốc Muller đột nhiên lên tiếng: "Như anh đã biết, chiếc két sắt này yêu cầu phải có hai bộ mật khẩu riêng biệt."

 

Sắc mặt của Kỳ Hành vẫn không hề thay đổi: "Đương nhiên rồi. Một bộ mật khẩu do bố tôi cung cấp, và bộ còn lại đến từ đối tác của ông."

 

"Rất tốt." Giám đốc Muller mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến sống lưng tôi bất giác lạnh toát: "Sau khi hệ thống của chúng tôi được nâng cấp, bây giờ chúng tôi yêu cầu cả hai bộ mật khẩu phải được nhập trực tiếp tại chỗ, thay vì được xác minh trước đó."

 

Đầu ngón tay của Kỳ Hành khẽ run lên một chút. Và tôi lập tức hiểu ra rằng chúng tôi đang gặp phải một vấn đề lớn. Kỳ Hành chỉ biết bộ mật khẩu do bố anh ấy để lại, còn bộ mật khẩu thứ hai thì đáng lẽ do mẹ tôi cung cấp, nhưng bà ấy chỉ cho chúng tôi biết một dãy số ngày tháng mơ hồ!

 

Chiếc thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra dẫn đến một hành lang ngắn, và ở cuối hành lang là một cánh cửa kim loại khổng lồ, trông có vẻ như nó có thể chống lại cả một vụ nổ b.o.m hạt nhân.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com