Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 148



Người phụ nữ yếu ớt đến mức gần như mắt chỉ muốn nhắm lại đột nhiên nghe được lời này thì sững sờ. Bà ấy ngơ ngác nhìn về phía Nguyễn Kiều, theo ánh lửa bà ấy có thể thấy được dung mạo của cô gái trẻ, đôi mắt gần như giống hệt mình trong veo như suối nước trên núi. Trần Uyển Khánh nắm chặt tay, cơ thể run lên, sợi tơ liền siết chặt lấy cơ thể bà ấy, bà ấy nhắm mắt lại, không biết là do đau đớn thúc đẩy hay vì lý do gì, trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt.

Nguyễn Kiều nghe thấy giọng nói yếu ớt gần như bị ngọn lửa làm tan biến của bà ấy: “Con gái của tôi——”

Từ lúc Trần Uyển Khánh bị giam ở đây, bà ấy đã không còn dám mơ ước nữa. Bà ấy biết, cả đời này mình sẽ không bao giờ được gặp lại con gái mình. Trong lòng Trần Uyển Khánh, bà ấy cảm thấy rất có lỗi với đứa trẻ. Bà ấy không thể nói rằng tất cả cha mẹ trên đời đều yêu con cái nhưng bà ấy chắc chắn là người như vậy.

Bị giam gần hai mươi năm, ngày nào bà ấy cũng mơ thấy con gái mình.

Trong mơ, đứa trẻ năm xưa từng bước trưởng thành, trở thành một thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều.

Trần Uyển Khánh nghĩ, có lẽ đây chính là con gái năm hai mươi tuổi mà bà ấy chưa từng được ở bên.

Sau đó, bà ấy lại tưởng tượng trong đầu cảnh con gái mình có thể tìm được một người bạn trai rất tốt với mình, họ sẽ kết hôn, rồi sinh ra mấy đứa nhóc đáng yêu.

Chỉ không biết, gia đình ba người họ có đồng ý mang một bó hoa đến trước bia mộ của bà ấy vào tiết Thanh minh không nữa, đốt cho bà và chồng bà một ít giấy tiền không.

Trần Uyển Khánh đã tưởng tượng ra cảnh như vậy vô số lần nhưng lại tuyệt nhiên chưa dám tưởng tượng đến cảnh một ngày nào đó Nguyễn Kiều sẽ đứng trước mặt bà ấy và nhận ra bà ấy như thế này.

Trần Uyển Khánh khó khăn ngẩng đầu, đôi mắt phủ một lớp sương mù nhàn nhạt. Bà ấy vùng vẫy, sợi tơ siết chặt vào cổ tay, mặc dù không nhìn thấy dấu vết nhưng màu môi của Trần Uyển Khánh càng ngày càng trở nên trắng bệch hơn. Người phụ nữ dường như hoàn toàn không nhận ra, giọng khàn khàn hét lên: “A Duệ, A Duệ, anh mau tỉnh lại đi… anh mau tỉnh lại nhìn con gái của chúng ta.”

Giá hành hình theo động tác của Trần Uyển Khánh rung lên, phát ra tiếng leng keng, ánh mắt Nguyễn Kiều lập tức hướng về phía âm thanh đó, liếc mắt một cái đã phát hiện ra điều kỳ lạ. Mỗi góc trên cùng của giá hành hình đều treo hai chiếc chuông. Theo âm thanh tiếng chuông rung ngày càng gấp gáp, sắc mặt Trần Uyển Khánh càng trắng bệch, trong mắt hiện lên nỗi đau đớn vô cùng. Bà ấy nức nở vài tiếng, nỗi đau đó thể hiện rõ trên sự run rẩy của cơ thể và giọng nói của bà ấy.

Nguyễn Kiều giật mình, nhanh chóng tiến lên nắm lấy giá hành hình: “Bác đừng kích động, cháu vẫn ở đây.”

Trần Uyển Khánh ngơ ngác nhìn cô, nước mắt trên mặt chảy rất nhiều. Không biết nhìn bao lâu, bà ấy mới khóc nức nở: “Là con của mẹ, xin lỗi, mẹ xin lỗi con…”

Nỗi buồn có thể cảm nhiễm tất cả mọi người.

Trình Lê ở bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi mím môi. Cô ta sinh ra trong hạnh phúc, không giống Nguyễn Kiều từ nhỏ đã bị đổi thân phận, sống không dễ dàng thì về đến nhà lại phát hiện cha mẹ đã sớm mất tích. Kết quả bây giờ tìm được rồi nhưng mẹ Nguyễn lại đau lòng như vậy. Cô ta nhẹ nhàng kéo cánh tay Hoắc Nam Châu, nhỏ giọng hỏi: “Không có cách nào thả họ xuống được sao?”

Treo như vậy trông rất mệt.

Giọng của Trình Lê không lớn nhưng Nguyễn Kiều cũng nghe rõ. Thực ra, Nguyễn Kiều cũng đang nghĩ đến chuyện này, cô trấn an Trần Uyển Khánh một lúc, kết quả có lẽ vì cơ thể quá yếu nên Trần Uyển Khánh đã ngất đi. Nguyễn Kiều thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của người phụ nữ, sau đó mới quay người nói chuyện với ông lão vừa rồi.

Nghe Nguyễn Kiều hỏi như vậy, ông lão cười nói: “Không ngờ có một ngày nơi này lại có người tới. Cái giá hành hình này thực ra là một trận sát, con thấy những chiếc chuông ở trên đó không? Mỗi ngày chuông sẽ reo hai giờ, trong hai giờ này sợi tơ trói chúng ta sẽ siết chặt vào cơ thể chúng ta… Nếu chúng ta vùng vẫy, sẽ giống như cô Khánh.”

“Thực ra trận sát này rất dễ phá, chỉ cần gỡ những chiếc chuông trên đó xuống là được.”

Nhiều năm nay, nơi này như bị cô lập vậy, chưa từng có người sống nào đi qua. Kể cả có người vào thì những người bình thường như Trình Lê, Hoắc Nam Châu cũng không nhìn thấy họ. Có thể nói, người tạo ra trận sát này đang dùng cách này để hành hạ họ, muốn hành hạ họ đến chết.

Sắp tròn hai mươi năm rồi, họ cũng sắp tan biến hoàn toàn trong không gian khép kín này.

Nhưng không ai ngờ được vào thời khắc cận kề cái chết như thế này, lại có một người trẻ tuổi hiểu biết có thể nhìn thấy diện mạo thật của họ.

Nguyễn Kiều nghe ông lão nói vậy, đôi mắt hơi nheo lại. Giá hành hình rất cao, xung quanh cũng không có thang hay thứ gì cao cao, cô chỉ có thể tự nghĩ cách. Nhưng có chuyện đáng mừng là, vì hôm nay cô cố tình đến thăm căn biệt thự kỳ lạ này nên có mang theo một chiếc túi nhỏ, mà trong túi thì đựng đủ loại bùa chú.

Ông lão thấy Nguyễn Kiều vừa móc đã móc ra một nắm bùa chú, lá nào cũng rất đặc biệt, thậm chí có lá mà ông lão chưa từng thấy, lúc đó liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ lời nói của Nguyễn Kiều và Trần Uyển Khánh vừa rồi, ông lão cũng có thể đoán ra Nguyễn Kiều là người như thế nào. Trong ấn tượng của ông lão, cha của Nguyễn Kiều là Nguyễn Duệ là một thiên tài về chế tạo bùa chú, mà nhìn Nguyễn Kiều lúc này… cũng chẳng kém cạnh là bao.

Nguyễn Kiều không biết suy nghĩ của ông lão, cô chọn một lá bùa được cải biên từ bùa Ngự Phong, còn chưa biết nên đặt tên là gì nhưng có thể mượn bùa chú để một bước lên trời. Lá bùa màu vàng tươi âm thầm cháy trong không khí, Nguyễn Kiều vừa bước lên đã lập tức đến đỉnh giá hành hình, đưa tay là có thể chạm vào hai chiếc chuông.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com