Nguyễn Kiều nằm mơ cũng không ngờ trên đời lại có chuyện xấu hổ đến vậy.
Tối hôm qua Hoắc Nam Châu bế cô ra khỏi văn phòng ở tòa nhà công ty Hoắc thị, không chỉ có một mình Trương trợ lý nhìn thấy họ, còn có cả phóng viên và máy quay.
Kết quả là sáng nay vừa đến tòa nhà Hoắc thị, cô đã nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình vô cùng phấn khích. Gần đây cô cũng đã quen mặt ở tòa nhà Hoắc thị, nhân viên gần như đều biết mối quan hệ của cô và Hoắc Nam Châu. Mặc dù trong thời gian rảnh rỗi, nhóm chat làm việc của nhân viên toàn là tiếng la hét gán ghép tổng giám đốc với minh tinh nhưng bên ngoài thì mọi người đều rất yên tĩnh.
Cho đến lần này, Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều, hai nhân vật chính vô tình bị chụp được ảnh.
Thư ký Cố nhìn thấy Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều cùng nhau đến phòng tổng giám đốc, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều bỗng trở nên sâu xa, từng ánh mắt đưa tình khiến Hoắc Nam Châu không thể nhìn nổi. Người đàn ông lạnh lùng liếc cô ta một cái, mặt không biểu cảm lùi lại một bước, ngăn cách tầm mắt của hai người.
Thư ký Cố: “…”
Không phải chứ, tính chiếm hữu của Hoắc tổng nhà họ dữ dội đến vậy sao?
Con gái với con gái đưa mắt đưa tình thì sao!
Đây chẳng phải là thao tác cơ bản, thao tác bình thường sao?
Nhưng Nguyễn Kiều lại thấy không ổn, cô đẩy Hoắc Nam Châu vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại, tự mình quay người đi vào phòng thư ký, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, Nguyễn Kiều như bị bầy sói dữ nhìn chằm chằm, sau lưng nổi cả một lớp da gà. Cô do dự lùi lại một bước, không nhịn được hỏi: “Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”
Mấy vị thư ký trong phòng thư ký ôm mặt, từng khuôn mặt xinh đẹp đều nở nụ cười sâu xa: “Còn không phải vì Kiều Kiều và Hoắc tổng quá ngọt ngào sao! Ôi trời, em chưa từng thấy Hoắc tổng dịu dàng như vậy!”
Những thư ký khác cũng gật đầu: “Quá đỉnh!”
Nguyễn Kiều: “…”
Mười phút sau, mặt mày Nguyễn Kiều u ám cầm điện thoại quay lại phòng làm việc của Hoắc Nam Châu. Người đàn ông đang cúi đầu nhìn tài liệu, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ vô hồn và đờ đẫn, như hồn ma phiêu đến bên ghế sofa, sau đó “Bịch.” một tiếng vùi đầu vào gối ôm.
Hoắc Nam Châu khựng lại, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
Nhưng ánh mắt lướt qua chiếc máy tính đang mở, những bức ảnh về anh và Nguyễn Kiều hiện lên đầy đủ. Bức ảnh chụp rất mờ nhưng không khó để nhận ra lúc đó anh đang bế công chúa Nguyễn Kiều vào xe. Sau đó, anh dùng một tay chống cửa xe, cúi người hôn lên má mềm mại của cô gái.
Đóng máy tính lại, Hoắc Nam Châu bước tới ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, những ngón tay thon dài cuốn lấy mái tóc đen của cô, giọng người đàn ông pha chút cười, nhẹ giọng hỏi: “Không vui sao? Là vì chuyện lên hot search à? Để anh bảo họ gỡ hot search xuống.”