Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 135



 

Lộ Tranh thường ngày luôn mang theo một loại khí chất sắc bén, dù ngồi trên xe lăn cũng khiến người khác có cảm giác anh đang đứng trên cao nhìn xuống, dễ dàng làm người khác cảm nhận được sự mạnh mẽ của anh. Dù ở bên Hướng Tình, anh không hề quá phô trương, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy anh là một người điềm tĩnh và đáng tin cậy.

 

Nhưng lúc này, cơ thể anh không còn thẳng tắp, mà hơi cuộn lại trong chiếc xe lăn rộng lớn, mắt nhắm chặt, đột nhiên lại toát lên vẻ mong manh.

 

Lúc này, Hướng Tình mới bất giác nhận ra, Lộ Tranh thực sự rất gầy.

 

Cô quay người lấy hộp khăn giấy trên bàn trà, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.

 

Người đang cuộn mình trên xe lăn lập tức mở mắt.

 

Hướng Tình thấy sắc mặt anh đã có chút hồng hào trở lại, nhưng cô không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cuối cùng anh cũng đã hồi phục, liền hỏi: "Cảm thấy thế nào? Xin lỗi nhé, là tôi quá bất cẩn, không nghĩ tới…"

 

"Không phải lỗi của em." Lộ Tranh nhẹ giọng ngắt lời cô. "Chữa trị vốn là như vậy, chỉ là tôi chưa kịp chuẩn bị."

 

Nói rồi, anh còn đưa cổ tay ra trước mặt Hướng Tình. "Em có thể thử lại lần nữa."

 

Hướng Tình lắc đầu thật mạnh. "Hôm nay tạm ngừng đã, để tôi về nghiên cứu thêm đã."

 

Lộ Tranh không nghĩ rằng cô có thể tìm ra cách khác, nhưng cũng không ép buộc. Hôm nay như vậy, đối với anh cũng là quá đột ngột rồi. Ít nhất… lần sau không thể đỏ mặt trước mặt cô nữa.

 

Vì tạm thời không cần trị liệu nữa, Hướng Tình liền vịn vào xe lăn đứng dậy.

 

Vừa định rời đi, cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề, động tác xoay người chững lại. Cô hơi cúi người xuống, nhìn Lộ Tranh rồi hỏi: "Chúng ta nhất định phải đến Thượng Thanh phái sao? Nếu vậy, tôi cần bàn bạc trước với cô giáo một chút..."

 

"Không cần." Lộ Tranh lại cắt ngang. Anh hơi nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của Hướng Tình, gần như mang theo thái độ buông xuôi mà nói: "Việc học của em quan trọng hơn, chúng ta cứ ở lại Diệp Thành."

 

"Vậy… sẽ không sao chứ?" Hướng Tình do dự nói. "Vốn dĩ anh định nhờ sư phụ ra tay giúp đỡ mà, đúng không?"

 

Đúng là vậy, nhưng Lộ Tranh chỉ trầm ngâm trong giây lát liền nghĩ ra phương án thay thế: "Trường Ninh Tự không phải có một cây tử vi mấy trăm năm tuổi sao? Có lẽ chúng ta có thể mượn nó."

 

"Đúng rồi!" Hướng Tình cũng thấy đây là một cách hay, nhưng lại có chút chần chừ, hỏi: "Như vậy có ổn không? Trường Ninh Tự và Thượng Thanh phái cũng coi như đối thủ cạnh tranh phải không? Vất vả lắm mới tranh được hung sát này, nếu giữ lại đây, Thượng Thanh phái có đồng ý không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không sao, tôi sẽ lo liệu." Lộ Tranh đáp mà không chút do dự.

 

Trước đây anh từng nói với Hướng Tình rằng, không gia nhập môn phái sẽ tự do hơn. Nhưng trên thực tế, ngay cả khi gia nhập rồi, vẫn có cách để duy trì sự tự do. Chỉ cần đứng ở vị trí đủ cao, có tiếng nói đủ trọng lượng, thì tự do cũng sẽ theo đó mà đến.

 

Địa vị mà Lộ Tranh đã nỗ lực giành được suốt mười tám năm qua, cùng với những mối quan hệ mà anh vun đắp, nếu không tận dụng vào lúc này, thì còn chờ đến khi nào?

 

Hướng Tình suy nghĩ cả đêm về cách giải quyết sát khí, ngay cả trong giấc mơ cũng không ngừng nghĩ về nó.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Trong mơ, cô đè chặt con rồng khí vận của Lộ Tranh, túm lấy những luồng sương đen quấn quanh nó, rồi bắt đầu kéo ra như kéo sợi, cuộn chúng lại thành một cuộn len khổng lồ.

 

"Sợi len" lúc to lúc nhỏ, đôi khi còn bị thắt nút, khiến Hướng Tình trong mơ cũng bận tối mắt tối mũi. Cô vừa máy móc tháo gỡ, vừa suy nghĩ xem nên đan cái gì từ cuộn len này.

 

Rồi cô tỉnh dậy.

 

Ngây ngốc nằm trên giường một lúc lâu, Hướng Tình mới thực sự tỉnh táo.

 

Sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, khiến cô bật dậy ngay lập tức. Giấc mơ này dù có vẻ ngớ ngẩn, nhưng lại vô tình cung cấp cho cô một hướng suy nghĩ hoàn toàn mới.

 

Dù khí vận của cô có ôn hòa đến đâu, nếu trực tiếp lấy cơ thể Lộ Tranh làm chiến trường, thì vẫn sẽ khiến anh vô cùng đau đớn. Nếu vậy, tại sao không chuyển chiến trường ra bên ngoài?

 

Khí vận của Lộ Tranh đang bị sát khí quấn lấy, vậy tại sao không xử lý nó ngay ở tầng khí vận? Dù với cô mà nói, những làn sương đen ấy là thứ có thể thấy nhưng không thể chạm vào, nhưng cô cũng có khí vận của riêng mình cơ mà?

 

Hướng Tình vén chăn xuống giường, thậm chí còn không kịp rửa mặt, cũng không thay quần áo. Cô cứ thế mặc nguyên bộ đồ ngủ, tóc tai rối bù, lao xuống lầu chạy thẳng sang nhà bên cạnh.

 

Lộ Tranh đã dậy từ lâu, đang ngồi trong sân hít thở không khí trong lành. Nhìn thấy bộ dạng của cô, anh có chút kinh ngạc.

 

Nhưng Hướng Tình chẳng bận tâm đến những chuyện đó. Cô chạy mấy bước đến trước mặt Lộ Tranh, nắm chặt lấy tay anh, hớn hở nói: "Em có một ý tưởng mới!"

 

Mặt Lộ Tranh lại đỏ bừng, một vệt ửng hồng lan ra rõ ràng trên gương mặt anh. Nhưng lần này Hướng Tình hoàn toàn không để ý đến điều đó, cô chỉ mải mê chia sẻ suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình.

 

Nhờ vậy, Lộ Tranh cũng dần bình tĩnh lại. Anh mỉm cười nói: "Đúng là cách này không ai có thể dùng được, chỉ có em mới làm được. Vậy thì thử xem."