Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 143



 

Lúc rời khỏi nhà họ Hướng, cô đã chuyển toàn bộ tiền sang ví điện tử, tổng cộng khoảng hơn mười vạn tệ. Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng so với danh phận "tiểu thư nhà họ Hướng", thì có hơi khiêm tốn.

 

Một phần là do bản thân nguyên chủ tiêu xài hoang phí, không có thói quen tiết kiệm, phần khác là do mẹ kế Đàm Thanh Bình cố tình kiểm soát, không để cô có quá nhiều tiền trong tay.

 

Hiện tại cô đang ở nhà Lộ Tranh, hầu như không có chi tiêu gì, nên dự định dùng số tiền này để trang trải chi phí đại học trong bốn năm.

 

Không phải cô tiếc tiền mua quà cho Lộ Tranh, mà vấn đề là ngay cả khi bỏ hết số tiền này ra, cũng chưa chắc mua được món gì thực sự tốt. Hơn nữa, dù cô đến chợ đồ cổ, nhưng thứ cô muốn tìm không phải là đồ cổ, mà là pháp khí—một món đồ có tính năng đặc biệt. Giá cả của nó lại càng khó lường.

 

Vậy nên, dù không nói ra, nhưng thực ra cô và Tiểu Dao có cùng suy nghĩ—xem có thể "nhặt được báu vật" hay không.

 

Hai người ngoại đạo hào hứng đi dọc con phố, lúc đầu những người bán hàng còn vui mừng tưởng gặp được con mồi béo bở, nhưng rồi nhận ra họ chỉ xem mà không mua, thì dần mất hứng, thái độ cũng trở nên hờ hững.

 

Hướng Tình vẫn không vội, kiên nhẫn xem xét từng gian hàng.

 

Cô không biết nhiều về đồ cổ, cũng chẳng hiểu pháp khí, nhưng may mắn là cô có thể sử dụng Thiên Nhãn. Dù nó không hữu dụng như đôi mắt xuyên thấu trong mấy truyện giám định bảo vật, nhưng có thể thấy được khí vận trên người và vật phẩm, vậy là đủ để đ.á.n.h giá rồi.

 

Cho đến giờ, cô chưa thấy món nào có "khí" cả, ngay cả loại khí thấp nhất là sương trắng cũng không có.

 

Kỳ thật miếng tiền cổ Sơn Quỷ mà Lộ Tranh tặng cô trước đây có khí vận màu xanh. Đây cũng là một trong những lý do cô muốn tặng lại một món pháp khí—có qua có lại mới toại lòng nhau!

 

Thế nhưng, cả một con phố đi qua mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.

 

Nếu không phải cô tận mắt thấy đồng tiền cổ Sơn Quỷ phát ra khí vận màu xanh, có khi cô đã nghi ngờ liệu pháp khí có thực sự tỏa ra khí hay không.

 

Nhưng nghĩ lại, trong sách cũng từng đề cập qua miệng nữ chính rằng, hiện nay là thời kỳ mạt pháp, nhiều bí thuật đã thất truyền, ngay cả cảnh giới của các tu sĩ cũng thấp đến đáng thương. Trong môi trường như vậy, pháp khí cũng giống như đồ cổ, số lượng ngày càng khan hiếm. Nếu có nguồn hàng, chắc chắn sẽ ưu tiên bán cho các cao nhân trong giới huyền học.

 

Những món hàng bị sàng lọc nhiều lần rồi mới trôi dạt đến chợ đồ cổ này, làm gì có chuyện dễ dàng "nhặt được báu vật"?

 

Dù vậy, đây vốn là một trò chơi may rủi, nên Hướng Tình cũng không quá thất vọng. Cô chuẩn bị nói với Tiểu Dao về nhà thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: "Hướng tiểu thư, Hướng Tình!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô bất ngờ quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ trông có vẻ quen mắt chạy từ một cửa hàng gần đó ra. Khi đến gần, cô gái ấy vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: "Tôi biết mà, nhìn xa xa đã thấy quen lắm, quả nhiên là cô!"

 

Nói xong, có lẽ cô ấy cũng nhận ra sự bối rối trong mắt Hướng Tình, nên vội giới thiệu: "Tôi là Khúc Linh, lần trước chúng ta gặp nhau ở núi Ngũ Phong, cô còn nhớ không?"

 

"À..." Nghe cô ấy nhắc đến núi Ngũ Phong, Hướng Tình lập tức nhớ ra. Đây là một trong những đệ tử trẻ của giới huyền học đã dựa vào kết giới của cô khi đối phó với hung sát. Nhưng ngoài điều đó ra, cô không nhớ rõ Khúc Linh thuộc môn phái nào hay tên tuổi của cô ấy... Vì lúc đó có quá nhiều người tự giới thiệu, cô không tài nào nhớ hết được.

 

Nhưng bây giờ Khúc Linh đã nói ra tên mình, Hướng Tình cũng tỏ vẻ như vừa nhớ ra: "Tất nhiên là nhớ, chào cô."

 

Nụ cười trên mặt Khúc Linh càng chân thành hơn, cô ấy chủ động hỏi: "Cô đến đây mua đồ à?" Rồi khéo léo nhắc nhở: "Những gian hàng vỉa hè này chỉ nên xem thôi, nhiều người muốn đến đây 'nhặt được báu vật', nhưng thực ra toàn bị lừa cả."

 

Nói đến đây, cô ấy còn hạ giọng, rõ ràng là không muốn đắc tội với đồng nghiệp trong nghề.

 

"Chúng tôi chỉ đi xem thôi." Hướng Tình vội nói.

 

"Vậy cô có muốn ghé cửa hàng của chúng tôi không?" Khúc Linh lập tức niềm nở mời, "Bên tôi có nhiều hàng hơn, đảm bảo toàn là đồ thật."

 

Ban đầu, Hướng Tình định từ chối, nhưng khi nghe câu cuối cùng, cô lập tức động tâm, những lời từ chối định nói ra lại bị nuốt xuống. Cô mơ hồ nhận ra, chữ "đồ thật" mà Khúc Linh nhấn mạnh, không phải chỉ đồ cổ, mà là pháp khí.

 

Quả nhiên, vừa bước vào cửa hàng, cô liền thấy trong không gian tràn ngập những làn khí vận đủ màu sắc.

 

Dù không mua nổi, nhưng Hướng Tình vẫn rất hứng thú dạo một vòng quanh cửa hàng.

 

Nhìn từ bên ngoài có vẻ hoành tráng, nhưng khi bước vào, cô mới nhận ra số lượng pháp khí thực ra không nhiều như mình tưởng.

 

Cả cửa hàng chỉ có khoảng mười mấy món. Nghe thì có vẻ không ít, nhưng phải biết rằng nơi này có bốn bức tường và hai kệ trưng bày, đủ chỗ để đặt hàng trăm món đồ.

 

Ngay cả một cửa hàng chuyên kinh doanh loại này còn hiếm hoi như vậy, thì khỏi nói đến những nơi khác.

 

Hiếm khi được tận mắt thấy nhiều pháp khí đến thế, Hướng Tình mang tâm thế học hỏi, cẩn thận xem xét từng món một.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.