Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 17



 

Ít nhất thì cô gái bên cạnh vừa nhìn thấy đã tái mặt, hít vào một hơi lạnh, luống cuống nói: "Tôi… tôi gọi cảnh sát!"

 

"Gọi cảnh sát gì chứ? Gọi 120 đi." Bản thân bị thương mà còn phải lo an ủi người khác, Hướng Tình thật sự không còn tâm trạng. Cô trấn an, "Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, nhìn có vẻ đáng sợ thôi."

 

Cô vừa nói vừa thử chạm vào, xác nhận rằng không bị gãy xương, chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, nét mặt lập tức trở nên kỳ lạ. Cô nhớ rõ, tối qua khi bị mảnh vỡ đèn chùm cắt trúng, cũng chính là vị trí này, trên cùng một chân.

 

Là trùng hợp, hay còn có lý do nào khác mà cô chưa phát hiện?

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Trong lúc cô đang suy nghĩ về vấn đề này, cơn đau trên người cũng vì thế mà bị phân tâm, không còn quá khó chịu nữa.

 

Ngoài ra, qua những tiếng ồn ào xung quanh, cô còn nghe được một tin tức khác: tình trạng của Văn Sa Sa còn t.h.ả.m hơn cô. Cô chỉ bị trầy xước ngoài da, mặc dù rất đau nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ. Còn Văn Sa Sa thì bị va đầu vào một tảng đá lớn, trực tiếp bất tỉnh.

 

Dù suy nghĩ này không mấy tử tế, nhưng so sánh như vậy, tâm trạng của Hướng Tình quả thật nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Không bao lâu sau, xe cấp cứu đến, đưa cả hai đến bệnh viện.

 

Xảy ra chuyện như vậy, những người khác tự nhiên không dám rời đi. Dù gì thì người bị thương là Hướng Tình và Văn Sa Sa, cả hai đều là trung tâm của nhóm nhỏ này, cũng là những người có gia thế tốt nhất, chẳng ai trong nhóm dám đắc tội với họ. Dù cho tình cảm có giả tạo đến đâu, lúc này cũng phải thể hiện dáng vẻ lo lắng, sốt ruột.

 

Nhưng trên xe cấp cứu không có nhiều chỗ trống, bọn họ chỉ có thể tự nghĩ cách đến bệnh viện.

 

Đến bệnh viện, Văn Sa Sa lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật, còn Hướng Tình thì được xử lý vết thương tại phòng khám và kê một đống thuốc. Nhưng vì vết thương ở chân, lúc này cô đi lại bất tiện, đành mượn một chiếc xe lăn của bệnh viện, rồi lên lầu xem tình hình phẫu thuật của Văn Sa Sa.

 

Khi từ phòng khám bước ra, trong lòng cô vẫn còn cảm thán: "Chỉ bị thương nhẹ thế này, thậm chí còn không cần nhập viện, vậy mà sao lại liên quan đến chuyện ôm nhầm con chứ?"

 

Nhưng đây là chuyện của vợ chồng nhà họ Hướng, việc cô đến bệnh viện đã là nể mặt họ lắm rồi, cô không cần nghĩ cho họ nhiều như vậy. Điều khiển xe lăn một cách không quá thuần thục, cô di chuyển chậm rãi về phía trước. Nhưng chưa đi được bao xa, động tác của cô bỗng khựng lại.

 

Không xa phía trước, Lộ Tranh không biết đã đến từ lúc nào, đang lặng lẽ ngồi đó nhìn cô.

 

Hướng Tình không hiểu vì sao, bỗng dưng sinh ra chút chột dạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mới bao lâu không gặp, sao cô lại làm mình t.h.ả.m hại đến thế này?" Một lúc sau, thấy cô cứ cúi đầu né tránh, Lộ Tranh đành lên tiếng trước.

 

Hướng Tình há miệng, muốn nói "Tôi không cố ý", nhưng lại cảm thấy câu này chẳng có sức thuyết phục. Dù cho trước đó Lộ Tranh không biết cô sẽ đối phó thế nào với mưu tính của vợ chồng nhà họ Hướng, thì bây giờ chắc anh cũng đã đoán được phần nào. Nếu cứ tiếp tục viện cớ, ngược lại sẽ khiến cô càng không chân thành.

 

Thế nên cuối cùng cô nghẹn ra một câu: "Tôi ngồi xe lăn, chẳng phải giống anh rồi sao?"

 

Vừa nói ra, cô lập tức nhận ra không ổn. Chẳng phải cô vừa chọc vào vết thương của Lộ Tranh sao? Nhưng chưa kịp mở miệng chữa cháy, Lộ Tranh đã thản nhiên đáp: "Vậy thì cô cứ trải nghiệm cho kỹ đi, sau này làm việc mới biết cẩn thận một chút."

 

Hướng Tình ỉu xìu đáp một tiếng, đẩy xe lăn đến trước mặt Lộ Tranh, lúc này mới nhớ ra mà hỏi: "Sao anh lại đến đây? Không đúng, sao anh biết tôi ở đây?"

 

Lộ Tranh bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Trên núi có camera giám sát."

 

"Ồ..." Hướng Tình vừa gật đầu được một nửa, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Trên núi đương nhiên có camera giám sát, nhưng ai cũng có thể xem được sao? Cho dù thân phận của Lộ Tranh không tầm thường, người ta cũng đâu có lý do gì để báo cho anh ta biết chuyện xảy ra trong camera. Rõ ràng, Lộ Tranh cũng không thể nào chờ đến lúc sự việc xảy ra rồi mới đi kiểm tra giám sát.

 

Trong khoảnh khắc này, cô nhớ lại việc Lộ Tranh đã chờ mình ở trung tâm dịch vụ khách hàng của công viên chủ đề, rồi lại nghĩ đến những tin đồn mình nghe được hôm nay về khu biệt thự Tây Sơn và công viên chủ đề. Một suy đoán có phần hoang đường bỗng lóe lên trong đầu cô. Cô không thể tin nổi, lên tiếng hỏi: "Tôi nghe người ta nói, khu biệt thự Tây Sơn là do một nhân vật lớn đứng ra phát triển trong hai năm nay… không lẽ là anh?"

 

Lộ Tranh khẽ gật đầu.

 

"Vậy còn công viên chủ đề…?"

 

Lộ Tranh lại gật đầu lần nữa.

 

Hướng Tình không nhịn được mà hít sâu một hơi—thật không ngờ, đại lão lại ở ngay bên cạnh mình!

 

Tối qua, khi Lộ Tranh xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật, anh lập tức trở thành tâm điểm của mọi người. Hướng Tình ban đầu cho rằng đó là vì thân phận cao nhân trong giới huyền học của anh, nhưng bây giờ xem ra, e rằng không chỉ có vậy.

 

Càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi—người này làm thế nào mà vừa tu hành thành công, vừa có thể lăn lộn trên thương trường để gây dựng sự nghiệp vậy?