Dù sao họ cũng không làm ảnh hưởng đến bữa tiệc tối nay, nên Hướng Tình chẳng muốn bận tâm, chỉ nhàn nhạt nói: "Lần sau có chuyện thế này, không cần báo cho em."
"Được." Lộ Tranh đáp lời.
Anh cũng không nhắc đến chuyện đó nữa, mà tùy ý chuyển sang một chủ đề khác, cùng Hướng Tình trò chuyện linh tinh.
Nhưng nói được một lúc, Hướng Tình đột nhiên im lặng. Lộ Tranh quay đầu nhìn, liền thấy cô cuộn tròn người lại trên sofa, đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cô có một đôi mắt tròn to, mỗi khi mở ra, khuôn mặt liền tràn đầy sức sống, rạng rỡ vô cùng. Nhưng khi nhắm mắt lại, cô lại trở nên an tĩnh, ngoan ngoãn, gương mặt thanh tú, làn da trắng hồng dưới ánh đèn tỏa ra một lớp sáng tựa như ánh ngọc trai, khiến người ta không kiềm được mà muốn chạm vào.
Nhưng cuối cùng, Lộ Tranh không đưa tay ra. Anh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, ánh mắt mang theo sự lưu luyến vô thức, rồi kéo chiếc chăn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Sau tiệc mừng nhập học, thời gian dường như trôi qua nhanh hơn, chớp mắt đã đến ngày Hướng Tình nhập học.
Mặc dù trường ngay trong thành phố, nhưng vì năm nhất bắt buộc phải ở ký túc xá, nên cô vẫn phải thu dọn hành lý trước, đến trường sắp xếp ổn thỏa trước đã.
Vì vậy, khoảng thời gian này, tâm trạng của Lộ Tranh không mấy vui vẻ.
Anh là người đầu tiên nhận ra rằng Hướng Tình sắp dọn ra khỏi nhà, hơn nữa anh rất rõ điều này có ý nghĩa gì đối với mình.
Kể từ khi cô rời khỏi nhà họ Hướng, hai người đã cùng trải qua rất nhiều chuyện, chưa từng xa nhau. Vậy mà bây giờ, khi mọi thứ đã ổn thỏa, không còn gì phải lo lắng, thì lại đến lúc phải chia xa.
Tết năm ngoái, Lộ Tranh đã từng nhắc nhở cô rằng, giữa họ không chỉ là người thân, mà còn hơn cả người thân, hy vọng dù sau này thế nào cũng đừng trở nên xa cách. Thực chất, đó là vì anh sợ rằng khi mọi chuyện khép lại, Hướng Tình sẽ chọn rời xa anh.
Mặc dù lần xa cách này chỉ là tạm thời, có thể liên lạc bất cứ lúc nào, cũng có thể trở về bất cứ lúc nào, không phải điều anh sợ hãi nhất. Nhưng Lộ Tranh hiểu rất rõ, mối quan hệ giữa người với người đều được xây dựng thông qua sự gần gũi. Khi thời gian bên nhau giảm đi, tình cảm cũng sẽ phai nhạt dần.
Hơn nữa, nếu cô dành ít thời gian cho anh, nghĩa là cô sẽ có nhiều thời gian hơn cho người khác.
Trong những khoảng thời gian anh không biết, cũng không thể tham gia, cô sẽ xây dựng những mối quan hệ khác với những người khác.
Nhưng Lộ Tranh cũng không thể nào giữ chân cô lại, không cho cô rời đi.
Chính anh là người đã thúc đẩy cô tham gia kỳ thi đại học, không chỉ vì giáo sư Lâm, mà còn vì anh muốn cô tiếp xúc với một thế giới rộng lớn hơn, gặp gỡ những người ưu tú hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh và cô đã rất vất vả mới có thể loại bỏ những chướng ngại chắn ngang con đường phía trước, vậy thì sao anh có thể trở thành một chướng ngại khác của cô?
Hơn nữa, dù anh có muốn cũng không thể ngăn cản được.
Hướng Tình có suy nghĩ riêng, dù anh có bày ra bao nhiêu trở ngại, cũng không thể thay đổi quyết tâm của cô.
Tiến không được, lùi cũng không xong, anh làm sao không thấy mất mát cho được?
Huống chi Hướng Tình lại vô tư đến vậy. Một cô gái trẻ chưa từng trải qua những nỗi buồn ly biệt, hoàn toàn không bị cảm giác chia xa quấy nhiễu, vẫn vui vẻ thu dọn đồ đạc, háo hức mong chờ tương lai, không chút lo lắng, hồn nhiên vô cùng.
Lộ Tranh nhận ra sự ấm ức trong lòng mình, rồi lại nghĩ, có lẽ tạm thời tạo khoảng cách một chút cũng không phải điều xấu.
Trước đây vì bận rộn với đủ thứ việc, anh không có thời gian để suy nghĩ về những tâm tư khó nói của mình. Nhưng gần đây, tâm trạng anh d.a.o động ngày càng mạnh mẽ. Lộ Tranh không nghĩ mình có kỹ năng diễn xuất gì xuất sắc, cũng không tin rằng mình có thể hoàn toàn che giấu những cảm xúc này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô phát hiện ra.
Đến lúc đó, có lẽ tình huống sẽ còn tệ hơn.
Ngược lại, tạm thời tách ra một chút, giữ khoảng cách như những người bạn bình thường, có lẽ sẽ an toàn hơn.
Nhưng lý trí là một chuyện, còn cảm xúc lại là chuyện khác. Vì vậy, dù đã cố suy nghĩ thấu đáo, anh vẫn không thể xua tan sự phiền muộn và nỗi trống trải trong lòng.
Dù vậy, thời gian không vì tâm trạng của anh mà dừng lại, rất nhanh đã đến ngày Hướng Tình nhập học.
Tất nhiên, Lộ Tranh phải đưa cô đi.
Dù chia xa có đau lòng, nhưng anh không phải kiểu người vì thế mà trốn tránh, nghĩ rằng thà không gặp còn hơn. Trong suy nghĩ của anh, chính vì thời gian bên nhau chỉ còn lại khoảnh khắc này, nên càng phải trân trọng.
Như vậy, khi chỉ còn lại một mình, anh sẽ có nhiều ký ức để hồi tưởng.
Huống hồ, anh đã tìm hiểu trước, khi nhập học, hầu hết các tân sinh viên đều được phụ huynh đưa đến. Người khác có, Hướng Tình tất nhiên cũng phải có.
Đại học Diệp Thành là một ngôi trường danh giá lâu đời, khuôn viên tọa lạc ngay trung tâm thành phố, cách biệt thự Thủy Ngạn chưa đầy một giờ lái xe. Càng đến gần, không khí càng náo nhiệt. Từ xa đã có thể thấy những tân sinh viên kéo theo hành lý, đi cùng với người thân của họ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.