Lộ Tranh cũng đã có dự định từ trước, gật đầu nói: "Được, thử xem đồ ăn ở căng-tin trường em thế nào."
Vị trí của căng-tin đã được sư huynh hướng dẫn trên đường đến ký túc xá. Hai người rời khỏi tòa nhà, đi dọc theo trục đường chính một đoạn, rất nhanh đã đến nơi.
Đại học Diệp Thành có nhiều căng-tin, nhưng nơi họ đến là căng-tin lớn nhất, gồm ba tầng. Đúng giờ cơm, không gian bên trong vô cùng nhộn nhịp, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào. Tất cả chỗ ngồi gần như đều đã kín. Hai người nhìn lướt qua một vòng, rồi Lộ Tranh dẫn đường lên lầu. Tầng hai cũng đông đúc, đến tận tầng ba mới thấy rộng rãi, thoáng đãng hơn một chút.
Tầng một là khu đồ ăn nhanh, giá rẻ và tiện lợi. Tầng hai có các món ăn chế biến theo khẩu vị cá nhân. Còn tầng ba thì giống như một khu nhà hàng thu nhỏ, với các quầy bán đồ ăn đặc sản riêng biệt.
Hai người đi một vòng, cuối cùng Hướng Tình chọn quầy đồ ăn Tân Cương. Cô gọi món, quẹt thẻ, sau đó đứng chờ đồ ăn.
"Anh đi mua đồ uống." Lộ Tranh đột nhiên nói.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hướng Tình hơi sững lại, nhưng vẫn đưa thẻ sinh viên của mình cho anh.
Thế nhưng, sau khi rời đi, Lộ Tranh không lập tức đến quầy nước, mà quay người đi đến một góc khuất, là quầy nạp tiền vào thẻ sinh viên. Anh bước tới, dứt khoát nạp thẳng 1 vạn vào thẻ.
Anh biết Hướng Tình vẫn còn tiền, nhưng tiền của cô là của cô, còn tiền anh cho là của anh. Trước đây, anh từng đưa cô một chiếc thẻ ngân hàng, gọi là "sinh hoạt phí", nhưng cô chưa từng động đến.
Vì vậy, lần này, anh dứt khoát chọn cách tiền trảm hậu tấu, nạp trực tiếp vào thẻ sinh viên của cô.
Thức ăn trong căng-tin dĩ nhiên không thể so với nhà hàng cao cấp, nhưng giá cả phù hợp, món ăn đa dạng, hương vị phong phú, cũng không lo bị ngán.
Sau bữa trưa, hai người đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường, cũng đến lúc Lộ Tranh phải về.
Tài xế đã đợi sẵn ở cổng trường phía bên kia. Hướng Tình tiễn anh ra ngoài, vừa định nói lời tạm biệt, thì Lộ Tranh nói: "Cùng đi một đoạn đi, anh vừa nhớ ra có thứ muốn đưa em, để trên xe."
Vậy là cô lại theo anh đến bãi đỗ xe.
Lộ Tranh mở cửa xe, lấy ra một hộp quà bọc giấy xanh, đưa cho cô.
Hướng Tình có chút ngạc nhiên: "Cái gì đây?"
"Quà nhập học."
Cô không nhịn được bật cười: "Anh có cần trịnh trọng thế không?"
Lễ nghi đầy đủ như vậy, cô cầm hộp quà, lại không kiềm được mà suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
"Đặc biệt là khi Lộ Tranh tiếp tục dặn dò: "Ở trường nhớ giữ an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu này rất quen thuộc, đây đã là lần thứ ba cô nghe câu này hôm nay rồi."
"Biết rồi." Cô dịu dàng đáp lại. "Anh cũng đi đường cẩn thận."
Dừng một chút, thấy anh không nói gì, cô lại tiếp lời: "Vậy em về trước nhé?"
Cô giơ tay vẫy anh, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp bước, bàn tay vừa hạ xuống đã bị nắm lấy.
Lộ Tranh không siết chặt, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay cô. Nhưng lòng bàn tay anh nóng bỏng, khiến Hướng Tình có cảm giác da thịt mình bị bỏng rát. Cô đứng sững tại chỗ, không quay đầu lại, chỉ nghe giọng anh khẽ vang lên.
"Tình Tình." Giọng nói của anh cũng nhẹ như lông vũ, mang theo một chút lưu luyến và mong chờ: "Bao giờ em về nhà?"
Hướng Tình thoáng thất thần. Cô bất chợt nhận ra, từ lúc họ quyết định thay đổi cách xưng hô vào dịp Tết đến nay, đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô một cách trịnh trọng như vậy.
Cũng chính vì thế, cách gọi ấy càng trở nên dễ khiến cô rung động.
Hơn nữa, anh nói là ‘về nhà’.
Trong thế giới này, Hướng Tình không có nhà. Lộ Tranh dường như cũng vậy.
"Nhưng khi họ ở cùng nhau, nơi họ sống dường như đã trở thành một mái nhà.
"Em cũng không biết." Hướng Tình vẫn không quay đầu, nhưng cũng không rút tay lại, chỉ đáp: "Còn phải xem sắp xếp của trường, nghe nói sau khi nhập học sẽ có đợt huấn luyện quân sự, không rõ cuối tuần có được nghỉ không. Khi nào có lịch cụ thể, em sẽ báo anh."
"Được." Lộ Tranh khẽ đáp, cuối cùng cũng chậm rãi buông tay.
Lúc này, Hướng Tình mới quay lại nhìn anh. Anh vẫn ngồi bên cửa xe, ánh mắt trầm lắng nhìn cô.
Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ, thời gian như chậm lại, ngay cả cơn gió thổi qua họ cũng dịu dàng đến mức khó tin.
Hướng Tình bất giác nghĩ: "Mọi chuyện này… chắc chắn không thể chỉ là ảo giác của mình."
Khi Hướng Tình quay lại ký túc xá, bạn cùng phòng thứ ba cũng đã đến.
Mới khai giảng, hầu hết tân sinh viên đều có người nhà đi cùng, một phần là để đảm bảo an toàn trên đường, phần khác cũng muốn đến xem môi trường học tập. Nhưng trường hợp này có phần hơi quá mức: cô gái đó mang theo tận sáu người đi cùng! Ngoài cha mẹ, ông bà nội, còn có một phụ nữ trung niên trông giống bảo mẫu và một cô gái trẻ có phong thái dân văn phòng.
Phòng ký túc thực ra không nhỏ, dù đã kê đủ bốn giường và bàn học vẫn còn khá rộng rãi, thậm chí còn có nhà vệ sinh riêng. Nhưng khi có cả chục người đứng trong phòng, cũng không khỏi trở nên chật chội.
Hướng Tình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa tưởng mình vào nhầm phòng.