Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 26



 

Hôm nay, Long Hồng Ngư vốn có hẹn đi cưỡi ngựa cùng bạn bè, nên cô mặc một bộ trang phục đơn giản mà cá tính—áo sơ mi trắng phối với quần bò, làn da trắng mịn, thần thái rạng rỡ, vẻ đẹp nổi bật nhưng không hề phô trương. Trên cổ tay cô quấn một chuỗi Phật châu, làm dịu bớt khí chất mạnh mẽ, mang đến một nét thanh tao và trong trẻo. Ở thắt lưng cô còn treo một thanh tiểu kiếm trang trí, nhìn kỹ sẽ thấy, thanh kiếm này được tạo thành từ năm đồng xu cổ—chính là bộ Ngũ Đế Tiền nổi tiếng.

 

Ngũ Đế Tiền là năm đồng tiền cổ được đúc trong thời kỳ năm vị hoàng đế khác nhau, được kết lại bằng dây đỏ để hội tụ chính khí ngũ phương, khi mang bên người có thể trừ tà, hộ mệnh.

 

Trong đó, có hai loại phổ biến nhất—một là Đại Ngũ Đế Tiền, bao gồm tiền Tần Bán Lạng, Hán Ngũ Thù, Đường Khai Nguyên Thông Bảo, Tống Nguyên Phong Thông Bảo, Minh Vĩnh Lạc Thông Bảo; loại còn lại là Tiểu Ngũ Đế Tiền, gồm tiền Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh của nhà Thanh.

 

Đồng tiền mà Long Hồng Ngư đeo bên mình chính là loại Đại Ngũ Đế Tiền hiếm có.

 

Bản thân những đồng tiền này đã là cổ vật có giá trị không nhỏ, huống hồ chúng còn mang năng lực trấn tà trừ họa.

 

Đây chính là điều khiến Hướng Quân Minh xem trọng cô con gái này nhất.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Bởi vì bị mượn vận khí từ nhỏ nên Long Hồng Ngư đã thay thế Hướng Tình mà bước vào nhà họ Long, nhờ đó mà cô cũng nhận được sự chăm sóc từ Khổ Chân Đại sư của Trường Ninh Tự. Từ nhỏ, cô đã thường xuyên đến chùa, lớn lên trong tiếng chuông mõ sớm tối, khiến toàn bộ sát khí trên người được gột rửa sạch sẽ. Chuỗi Phật châu trên cổ tay cô thậm chí còn là một bảo vật hiếm có, chính là vật tùy thân của Khổ Chân đại sư, trải qua nhiều năm tụ dưỡng, vô cùng linh nghiệm.

 

Cũng chính nhờ nhân duyên này, Long Hồng Ngư đã bắt đầu tu hành từ rất sớm, hiện tại đã có chút thành tựu. Trong giới huyền học, cô cũng có danh tiếng nhất định, thậm chí còn tự mình kết giao với không ít người tu hành. Thanh kiếm Ngũ Đế Tiền cô mang bên người cũng là do duyên kỳ ngộ mà có được.

 

Hướng Quân Minh nằm mơ cũng mong nhà mình có một cao nhân huyền học. Nay, khi biết cô con gái ruột của mình có năng lực như vậy, sao có thể không hài lòng?

 

Hơn nữa, khi nghĩ đến lời của Khổ Chân Đại sư năm đó—rằng cô bé mới sinh mang sát khí nặng như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường, ông ta càng thêm phấn khởi.

 

So với Hướng Tình, kẻ đã bị ông ta và vợ vắt kiệt giá trị lợi dụng, đứa con gái này mới chính là người mà ông ta mong chờ bấy lâu nay.Vậy nên, suốt bao năm qua, Hướng Quân Minh vẫn luôn âm thầm dõi theo Long Hồng Ngư, chỉ đợi đến ngày hôm nay để chính thức nhận lại cô.

 

Lúc này, điều quan trọng nhất là phải xoa dịu nỗi bất an của vợ chồng nhà họ Long và Long Hồng Ngư.

 

Còn về chuyện Long Hồng Ngư có quyến luyến cha mẹ nuôi hay không, trong mắt Hướng Quân Minh, điều đó chẳng hề quan trọng. Dù sao, điều ông ta quan tâm là những lợi ích mà cô có thể mang lại. Còn về tình cảm, chỉ cần có thời gian, tự khắc sẽ hình thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng có vài lời, ông ta không tiện nói ra, vì vậy chỉ có thể ra hiệu cho vợ mình lên tiếng.

 

Khác với sự dửng dưng của Hướng Quân Minh, trong lòng Đàm Thanh Bình lại có chút khó chịu.

 

Bởi vì bà ta đã biết sự thật từ lâu, nên suốt bao năm qua, chưa từng thật lòng coi Hướng Tình là con gái, mà ngược lại, đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào đứa con gái ruột mà bà chưa từng gặp mặt.

 

Thế nhưng, khi thực sự tiếp xúc với Long Hồng Ngư, bà ta mới nhận ra, dù con gái ruột của mình xuất sắc đến đâu, thì cô bé ấy cũng chẳng hề có chút thân thiết nào với bà.

 

Sự chênh lệch này khiến Đàm Thanh Bình có chút không chấp nhận nổi.

 

Nhưng đáng tiếc, suy nghĩ của bà ta vào lúc này hoàn toàn không quan trọng. Nhận được ánh mắt ra hiệu từ chồng, bà ta lập tức nở nụ cười, tiến lên phía trước nói: "Nhà họ Long đã nuôi dưỡng Tiểu Ngư suốt mười tám năm, không nỡ rời xa cũng là điều dễ hiểu. Hai người yên tâm, dù sao bọn trẻ cũng đã lớn, hơn nữa hai nhà chúng ta lại sống gần nhau, qua lại vô cùng tiện lợi. Về sau cứ xem như bà con thân thích, thường xuyên lui tới là được."

 

Rồi bà ta quay sang Long Hồng Ngư, dịu dàng nói: "Con đúng là một đứa trẻ trọng tình nghĩa. Về sau có đến hai bên ba mẹ yêu thương con, chẳng phải rất tốt sao?"

 

Những lời này dần khiến ba người nhà họ Long nghĩ thông.

 

Đúng vậy, thời đại này, muốn giữ liên lạc không hề khó khăn. Dù sao con cái khi trưởng thành cũng phải rời nhà đi học, đâu thể suốt ngày ở bên cha mẹ như khi còn nhỏ? Vậy nên, có nhận lại cha mẹ ruột hay không cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hiện tại.

 

Thế nhưng, nếu họ cứ mãi giằng co như vậy, lại dễ bị người khác chê cười.

 

Vậy nên họ vội vàng lau nước mắt, cố gắng tươi cười vài câu, bầu không khí cũng dần dịu đi.

 

Là người lý trí hơn, Long Chấn Quốc lúc này lên tiếng hỏi: "Vậy còn đứa trẻ bị trao nhầm kia, tình hình thế nào rồi?"