Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 36



 

Lộ Tranh không hiểu sao lại thấy buồn cười, sự bối rối do trí nhớ không ra gì của Hướng Tình gây ra ban nãy lập tức tan biến. Anh khẽ ho một tiếng, nói với cô, "Chờ một chút." Sau đó, anh tự mình điều khiển xe lăn xuống từ phía bên kia.

 

Hướng Tình vươn cổ nhìn theo, thấy anh gọi một nữ giúp việc ăn mặc gọn gàng đến, dặn dò vài câu, người đó lập tức chạy vào trong nhà.

 

Chỉ chốc lát sau, cô ấy quay lại với một chiếc hộp tinh xảo trên tay.

 

Lúc này, Lộ Tranh đã đẩy xe lăn đến cửa xe bên phía Hướng Tình, nhận lấy chiếc hộp, rồi đặt nó xuống ngay bên cạnh chân cô.

 

Hộp có màu xanh đậm, trông hoàn toàn hài hòa với không gian xung quanh. Nhưng tại sao anh lại mang ra một cái hộp khi cô chuẩn bị xuống xe? Rất nhanh, Lộ Tranh mở nắp hộp, để lộ một đôi giày bên trong. Nhìn thấy nó, Hướng Tình lập tức hiểu ra ý anh.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Mặc dù bị cảnh tượng bên ngoài làm cho giật mình, nhưng cô thực sự cũng cảm thấy đôi giày của mình có phần quá mức giản dị, không phù hợp với không khí trang trọng ở đây. Không ngờ, một cảm giác nhỏ bé không đáng kể như vậy, mà Lộ Tranh cũng nhận ra.

 

May mắn thay, dù đôi giày này được đặt trong một chiếc hộp đẹp đẽ, nhưng nó chỉ là một đôi giày vải, không phải giày cao gót pha lê.

 

Hơn nữa, Lộ Tranh cũng không có ý định tự tay giúp cô thay giày, chỉ mở hộp xong liền lặng lẽ lùi lại, còn chu đáo đóng cửa xe để cô có thể thay giày trong không gian riêng tư.

 

Đến khi cô thay xong và ngẩng đầu lên, hàng ngũ nhân viên chào đón đã biến mất.

 

Hướng Tình thở phào nhẹ nhõm, cất đôi dép lê vào hộp, ôm nó rồi nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

 

Đến lúc này, cô mới có tâm trạng quan sát nơi mà mình sắp ở nhờ. Căn biệt thự này nhỏ hơn biệt thự nhà họ Hướng một chút, chỉ có ba tầng, nhưng thiết kế vô cùng tinh tế. Có thể thấy rằng nó đã tồn tại được một thời gian, nhưng chính sự lắng đọng theo năm tháng lại khiến nó toát lên một nét quyến rũ riêng, ẩn mình giữa những tán hoa và cây cối xanh tươi, trông vô cùng xinh đẹp.

 

Bước vào qua cửa chính, tầng một là khu vực chức năng, tầng hai là không gian sinh hoạt và phòng làm việc, tầng ba là tầng lửng, một nửa diện tích là sân thượng được thiết kế thành khu vườn trên cao, với nhiều loại cây cối được trồng theo tầng lớp rõ ràng, hiển nhiên là có người chăm sóc rất tỉ mỉ.

 

Sau khi đi một vòng quanh biệt thự, Hướng Tình không kìm được mà thốt lên, "Thật đẹp."

 

"Cô thích là được rồi." Lộ Tranh đẩy xe lăn đến bên lan can, chỉ tay về phía căn nhà nằm cách đó không xa, cũng ẩn mình giữa rừng hoa, "Tôi ở ngay đó, qua lại rất tiện. Việc quản lý biệt thự của cô tạm thời cũng do người bên tôi đảm nhận, có gì cần cứ báo họ. Nếu cô thấy không tiện, tôi sẽ để Tiểu Trương sắp xếp lại."

 

Sợ cô cảm thấy bị gò bó, anh lại bổ sung thêm, "Hoặc cô có thể liên hệ với ban quản lý khu biệt thự."

 

"Cứ như vậy đi, anh đã tính toán rất chu đáo rồi." Hướng Tình gật đầu, rồi thắc mắc, "Mấy việc này đều do Tiểu Trương sắp xếp sao? Nhanh thật đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chuyện này không chỉ đơn giản là "xách vali vào ở", mà có thể nói là "chỉ cần mang theo điện thoại là ở được ngay". Thậm chí còn chu đáo hơn cả khách sạn, không chỉ có đủ mọi vật dụng hàng ngày, mà ngay cả quần áo để cô tắm rửa thay đồ cũng đã được chuẩn bị mới hoàn toàn—đôi giày cô đang đi chính là một ví dụ.

 

Lộ Tranh chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.

 

Lúc cười xong, quay đầu lại, Lộ Tranh phát hiện Hướng Tình vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

 

Điều này khiến anh có chút không tự nhiên, liền quay mặt đi chỗ khác, "Hướng tiểu thư nhìn tôi làm gì?"

 

"Thì ra anh cũng biết cười à!" Hướng Tình nói với giọng điệu như vừa phát hiện ra một châu lục mới.

 

"Lời này của cô, tôi thật không biết nên trả lời thế nào." Lộ Tranh bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."

 

Câu này đúng chuẩn phong cách "Văn học Véc-xây".

 

Nhưng Hướng Tình không bắt bẻ anh, vì cô cũng nhận ra cách diễn đạt vừa rồi có chút không ổn, bèn đổi giọng, "Không, ý tôi là, anh cười lên trông rất đẹp."

 

Cô cũng không nói những câu kiểu "Anh nên cười nhiều hơn". Nụ cười vốn nên xuất phát từ nội tâm, là thứ khó kiểm soát. Khi anh thực sự vui vẻ, anh tự nhiên sẽ cười. Nếu không vui, vậy thì sao phải cố ép mình cười?

 

Hơn nữa, mỗi người có một tính cách khác nhau. Lộ Tranh khi cười thực sự rất đẹp, nhưng dáng vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh của anh lúc thường cũng là một kiểu cuốn hút khác.

 

…Khoan đã, sao cô lại suy nghĩ về mấy chuyện này? Thật vô nghĩa. Hướng Tình gõ nhẹ lên đầu mình để xốc lại tinh thần, cố gắng kéo suy nghĩ về chuyện chính, "Lộ tiên sinh, anh có cử người theo dõi động tĩnh của Hướng Quân Minh không?"

 

Nếu không, sao anh lại biết ngay lập tức việc ông ta đưa người nhà họ Long về?

 

Lộ Tranh khẽ gật đầu.

 

Hướng Tình không khỏi tò mò, "Vậy còn vị cao nhân đứng sau nhà họ Hướng, anh không tra ra được chút manh mối nào sao?"

 

Lý ra, chuyện này ít nhiều cũng phải để lại dấu vết gì đó. Hơn nữa, Lộ Tranh vốn là người trong giới huyền học, tra tìm những tin tức như thế này lẽ ra không khó.