Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 48



 

"Mẹ cậu… ừm, dì Đàm đến tìm tôi rồi." Câu đầu tiên của Tiểu Dao đã là một quả bom, "Tôi có dò hỏi một chút, hình như bà ấy đã liên lạc với tất cả bạn bè của cậu, hỏi xem có ai biết cậu đang ở đâu không."

 

Sau đó cô lập tức bổ sung: "Yên tâm, tôi đã hứa sẽ giữ bí mật giúp cậu, tôi không nói gì cả."

 

"Cảm ơn nhé." Hướng Tình bật cười, "Chắc bà ấy nghĩ rằng trong số các cậu, hẳn sẽ có người tiết lộ chuyện nhà họ Hướng tổ chức tiệc cho tôi biết, rồi tôi sẽ không kiềm chế được mà đến gặp bà ấy. Nhưng giờ vẫn chưa có tin tức gì, nên bà ấy bắt đầu sốt ruột rồi."

 

"Ý cậu là… họ tổ chức tiệc cho con gái ruột vừa nhận lại, nhưng vẫn muốn cậu đến sao?" Tiểu Dao khó tin hỏi lại, "Họ nghĩ gì vậy chứ?"

 

"Có thể là muốn dùng sự vô dụng và ham hư vinh của tôi để làm nổi bật sự xuất sắc của cô con gái ruột kia." Hướng Tình thuận miệng đáp.

 

"À… cái này…" Tiểu Dao á khẩu, "Dựa vào cái gì chứ? Cậu nhất định không được đi đấy!"

 

"Không được." Hướng Tình nói, "Không đi chẳng phải là thừa nhận tôi sợ họ sao?"

 

"…" Tiểu Dao cảm thấy Hướng Tình thật sự đang nghĩ không thông. Nhưng đổi lại, nếu một ngày nào đó ba mẹ cô bỗng nhiên mang về một cô gái khác, nói rằng đã ôm nhầm con, sau đó đuổi cô ra khỏi nhà, chắc cô cũng không thể nào nghĩ thông được.

 

Cô suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy cậu cứ thế đi thôi? Có cần tìm ai đi cùng để giúp cậu không?"

 

"Không cần." Hướng Tình bật cười, "Nếu cậu thật sự muốn giúp tôi, thì hôm đó nói vài lời tốt về tôi với người khác là được. Nếu có thể thổi phồng lên một chút, khiến mọi người nghĩ rằng tôi còn giỏi hơn người kia thì càng tốt."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Tiểu Dao im lặng.

 

Mấy ngày nay cô đã nghe không ít chuyện phiếm, ai cũng nói cô con gái ruột mà nhà họ Hướng vừa nhận về vô cùng xuất sắc, không chỉ học giỏi, mà còn đa tài đa nghệ, ngoại hình xinh đẹp, khí chất thanh tao—tóm lại là được tâng bốc lên tận trời.

 

So với cô ta, Hướng Tình quả thực chẳng có gì quá nổi bật. Đến mức ngay cả khi muốn khen cô, Tiểu Dao cũng không biết bắt đầu từ đâu.

 

Nhưng Hướng Tình cũng không thực sự trông mong vào cô, chỉ là nói đùa một câu mà thôi.

 

Vừa nhận được tin từ Tiểu Dao, Hướng Tình liền nhận được cuộc gọi từ Đàm Thanh Bình, nói rằng muốn gặp cô.

 

Trước đó, Đàm Thanh Bình vẫn ung dung buông cần, tin rằng Hướng Tình không thể thực sự rời khỏi nhà họ Hướng, sớm muộn gì cũng sẽ quay về cúi đầu. Nhưng theo thời gian trôi qua, Hướng Tình vẫn không hề có phản ứng gì, mỗi ngày đều giữ liên lạc nhưng chưa từng nhắc đến chuyện bữa tiệc, cuối cùng bà ta cũng không ngồi yên được nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cảm giác bị động như thế này thật sự quá khó chịu. Khi nhận ra không thể lay chuyển Hướng Tình, bà ta quyết định thay đổi chiến thuật.

 

Nếu Hướng Tình đang tạm trú ở nhà bạn bè, vậy thì cứ tìm thẳng đến bạn bè của cô.

 

Nghĩ đến chuyện này, Đàm Thanh Bình lại càng bực bội. Rõ ràng đã sắp xếp Văn Sa Sa ở bên cạnh Hướng Tình, nhiều việc sẽ dễ thao túng hơn, ai ngờ cô ta lại vô dụng đến vậy. Đáng lẽ phải khiến Hướng Tình nhập viện, ngược lại, chính cô ta lại bị đưa vào bệnh viện, đến giờ còn chưa ra được, mà chuyện của Hướng Tình thì họ lại hoàn toàn không có manh mối gì.

 

Bây giờ quân cờ này coi như đã hỏng, Đàm Thanh Bình đành phải tìm cách khác. Giờ không thể sắp xếp người bên cạnh Hướng Tình nữa, chỉ có thể tìm cách lôi kéo bạn bè của cô.

 

Thế nhưng, sau khi dò hỏi một lượt, bà ta phát hiện không một ai biết Hướng Tình đã đi đâu.

 

Cảm giác mất kiểm soát này thật sự khiến bà ta khó chịu vô cùng.

 

Nghĩ đến những gì đã nói với Hướng Quân Minh, bà ta quyết định hẹn gặp Hướng Tình. Có một số chuyện, nói trực tiếp chắc chắn sẽ hiệu quả hơn nói qua điện thoại.

 

Hơn nữa, đến lúc này, Đàm Thanh Bình cũng dần cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi ở Hướng Tình—cô không còn là con rối để bà ta tùy ý thao túng nữa. Vì vậy, bà ta càng nóng lòng muốn gặp Hướng Tình, để tận mắt xem rốt cuộc cô đã thay đổi thế nào.

 

Hướng Tình, một mặt muốn gây áp lực cho bà ta, mặt khác thực sự không muốn gặp người khiến mình khó chịu, nên thẳng thừng từ chối: "Chân tôi còn chưa lành, không thể ra ngoài."

 

Có lẽ Đàm Thanh Bình đã quên mất chuyện chân cô bị thương, vội vàng tỏ vẻ quan tâm vài câu, rồi khuyên cô về nhà dưỡng thương.

 

Hướng Tình thấy buồn cười. Nếu lúc đó Đàm Thanh Bình chịu khó nhìn kỹ bệnh án của cô một chút, hẳn đã biết vết thương chỉ là ngoài da, giờ đã gần như khỏi hẳn rồi.

 

Cô lười phải giả vờ, thản nhiên nói: "Không có gì quan trọng thì tôi cúp máy đây."

 

"Chờ đã!" Đàm Thanh Bình vội nói, "Có một chuyện muốn bàn với con. Vài ngày nữa, ở nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc, con về cùng ba mẹ đón khách nhé? Con là một phần của gia đình này, chúng ta chưa bao giờ có ý định đuổi con đi. Nhân cơ hội này, cả nhà gặp nhau, cùng ngồi xuống trò chuyện được không?"

 

Nếu Hướng Tình đã không biết gì, Đàm Thanh Bình cũng chẳng cần giải thích làm gì cho phức tạp, chỉ cần lừa được người về là được.

 

Lời nói nghe có vẻ mềm mỏng, nhưng thực chất vẫn là ép Hướng Tình phải cúi đầu trở về.