Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 70



 

Thường Minh hơi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của bà ta, nhưng như vậy cũng đỡ mất công tìm cách gợi mở chủ đề này, anh liền thoải mái gật đầu, đáp: "Đúng vậy. Mặt sàn được thiết kế cao ở trung tâm, thấp dần về bốn phía. Vì tài khí như nước, nên tài lộc sẽ từ bốn phương tám hướng hội tụ vào trung tâm, mang ý nghĩa 'Thủy Mạn Kim Sơn'."

 

Dưới đất có 'địa dũng kim tiền', trên sàn là 'thủy mạn kim sơn', tài lộc thế này làm sao có thể thiếu được?

 

Hướng Quân Minh không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi.

 

Cộng thêm "long hấp thủy" trên mái nhà, ba tầng liên hoàn, so với trước kia, trận này còn mạnh mẽ hơn hẳn.

 

Ngôn ngữ không thể diễn tả hết sự kinh ngạc của Hướng Quân Minh, cũng không thể mô tả hết sự đắc ý trong lòng ông ta.

 

Mười tám năm chờ đợi, cuối cùng cũng không uổng phí!

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Nhưng Thường Minh lại khẽ lắc đầu, nói: "Trận pháp 'Thủy Mạn Kim Sơn' này vẫn chưa hoàn chỉnh, còn thiếu một bước cuối cùng."

 

Hướng Quân Minh lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Còn thiếu gì?"

 

"Dĩ nhiên là thiếu một 'Kim Sơn'—Núi vàng." Thường Minh đi đến vị trí trung tâm của căn phòng, nơi cao nhất của sàn nhà, rồi nói: "Cần phải đặt một bảo tháp bằng vàng ngay tại đây để trấn giữ." Nói rồi, anh liếc nhìn Hướng Hồng Ngư, sau đó bổ sung: "Tốt nhất nên là một bảo tháp đã được khai quang trong chùa."

 

Hướng Quân Minh lập tức hiểu ý, liền nói: "Vậy để Tiểu Ngư đến Trường Ninh Tự thỉnh một pháp khí."

 

Thứ nhất, câu chuyện về 'Thủy Mạn Kim Sơn' vốn có liên quan đến Phật giáo, dùng bảo tháp để trấn áp khí vận là lựa chọn phù hợp nhất. Thứ hai, Hướng Hồng Ngư từ nhỏ đã có mối liên hệ sâu sắc với Trường Ninh Tự, Thường Minh nói vậy chính là đang nhắc nhở ông ta rằng cô còn có một chỗ dựa vững chắc phía sau. Nhưng Hướng Quân Minh không hề phản cảm với điều đó, bởi lẽ chính ông ta cũng muốn duy trì mối quan hệ này.

 

"Tôi đã đặt sẵn rồi." Thường Minh nói, "Chỉ là cần gia chủ đích thân đi thỉnh."

 

Hướng Quân Minh lập tức nói: "Vậy tôi đi ngay bây giờ!"

 

Ông ta hớn hở lái xe đến Trường Ninh Tự, không lâu sau đã quay về với một bảo tháp cao hơn một mét, toàn thân mạ vàng, theo sự hướng dẫn của Thường Minh, ông ta trịnh trọng đặt bảo tháp ngay chính giữa phòng khách.

 

"Hự..." Khoảnh khắc bảo tháp được đặt xuống, dường như có một làn gió nhẹ thổi qua căn phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tất cả những người có mặt đều cảm thấy ánh sáng trong phòng trở nên rực rỡ hơn hẳn. Làn gió mát lành lướt qua, khiến tâm trí mọi người trở nên minh mẫn hơn, tinh thần cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Toàn bộ khu biệt thự Đông Sơn được xây dựng tựa vào sườn núi, nằm trên lưng chừng núi, từ đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh Diệp Thành ở phía trước, còn phía sau là một vùng núi non trùng điệp.

 

Vì là khu nhà giàu, cần có không gian yên tĩnh, nên đỉnh núi không được xây dựng thêm các công trình thương mại hay khu vui chơi giải trí. Nhưng nếu chỉ đơn thuần để nguyên là rừng núi hoang sơ, sẽ khó tránh khỏi những lo ngại về vấn đề an toàn. Do đó, chủ đầu tư đã hợp tác với chính quyền thành phố, tận dụng địa hình để xây dựng một vườn thực vật rộng lớn tại đây.

 

So với các khu vui chơi, sở thú hay thủy cung, vườn thực vật ít khách du lịch hơn. Hơn nữa, cổng vào được đặt ở phía bên kia núi, nên hiếm khi có du khách đi sâu đến tận đỉnh núi, lại càng không lo sự ồn ào quấy nhiễu khu biệt thự ở lưng chừng núi.

 

Lúc này, tại một khu vực hiếm có người lui tới trong vườn thực vật trên đỉnh núi, có một bóng người đang đứng đó.

 

Người này trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, tóc hai bên thái dương điểm bạc, khuôn mặt có những nếp nhăn sâu ở khóe mắt và rãnh cười, cả người toát lên vẻ nho nhã điềm đạm. Ông ta đầu đội pháp quan, nhưng lại khoác trên mình một bộ cà sa.

 

Người đàn ông mặc cà sa đứng lặng lẽ, đưa mắt nhìn về phía khu biệt thự không xa, ánh mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ, dường như đang nhìn thấy một khung cảnh mà người thường không thể thấy được.

 

Trong tầm mắt của ông ta, khí vận trong khu biệt thự cuồn cuộn bốc lên, nhưng nơi nổi bật nhất chính là nhà họ Hướng. Tại đó, khí vận vốn hỗn loạn, thậm chí bắt đầu ngưng tụ sát khí, nhưng giờ đây đã được điều chỉnh thông suốt. Tài khí từ bốn phương tám hướng ùn ùn đổ về, thậm chí còn thịnh vượng hơn cả trước kia.

 

"Quả nhiên không hổ danh là cao đồ của Thái Nhất Phái..."

 

Ông ta dõi mắt nhìn hồi lâu, rồi nhẹ nhàng thở dài: "Vừa khéo léo linh hoạt, vừa rộng rãi đại khí như vậy, đúng là... một thiên phú khiến người ta phải ghen tị."

 

Bên trong nhà họ Hướng, sau khi hoàn tất việc bố trí phong thủy trận, Thường Minh đã dùng chính khí vận của mình làm chất dẫn, giúp các mắt trận liên kết trơn tru với nhau. Lúc này, bị luồng khí lưu kéo động, anh dường như có cảm giác gì đó, liền quay đầu nhìn về phía xa.

 

Ở trên đỉnh núi, người đàn ông mặc cà sa khẽ sững lại, toàn thân lập tức căng thẳng.

 

"Lộc cộc..."

 

Đúng lúc ấy, phía sau ông ta vang lên âm thanh bánh xe lăn trên con đường lát đá xanh.

 

Ông ta đột ngột quay đầu, liền thấy Lộ Tranh đang điều khiển chiếc xe lăn, chậm rãi tiến đến.