Hai người này đều được xưng tụng là đệ tử xuất sắc nhất của thế hệ mình trong Thái Nhất phái và Thượng Thanh phái. Mối quan hệ giữa hai phái vốn vi diệu, đương nhiên giữa bọn họ cũng có chút ngấm ngầm tranh đấu. Nhưng dù là Lộ Tranh hay Thường Minh, cả hai đều không có tâm tư phân cao thấp trong chuyện này, vì vậy đều chọn cách tránh đi mũi nhọn của đối phương.
Thế nên dù giới huyền học có nhỏ bé đến đâu, họ lại đến tận hôm nay mới lần đầu chạm mặt nhau.
Lộ Tranh điều khiển xe lăn tiến lên vài bước, cúi người nhặt một mảnh vải rơi dưới đất, cầm trong tay rồi mới ngẩng đầu nhìn Thường Minh, đáp: "Ông ta chạy rồi, chỉ để lại thứ này."
Lúc này, Thường Minh cũng đã chú ý đến dấu vết trận chiến xung quanh, đặc biệt là phần xe lăn của Lộ Tranh bị tổn hại.
Đoán được chuyện vừa xảy ra, anh ta không khỏi trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Quả nhiên là loại người giấu đầu lòi đuôi!"
Lộ Tranh không lên tiếng, chỉ quan sát mảnh vải trong tay.
Trên thực tế, trong xã hội hiện đại, một người muốn hoàn toàn không để lại dấu vết gần như là chuyện không thể, nhất là với người như Khổng tiên sinh. Chắc chắn ông ta sẽ không qua loa trong chuyện ăn mặc, sinh hoạt, vì vậy dấu vết để lại cũng sẽ dễ tìm hơn.
Chẳng hạn như mảnh vải trong tay Lộ Tranh, rõ ràng không phải thứ tầm thường, nhất định có thể truy ra nguồn gốc.
Thường Minh hiển nhiên cũng nhận ra điều này, liền tiến lên hai bước, nói với Lộ Tranh: "Nếu cậu và tôi có chung mục tiêu, sao không hợp tác?"
"E rằng không được." Lộ Tranh cất mảnh vải đi, "Hướng Hồng Ngư không nói với anh về quan hệ giữa tôi và Hướng Tình sao?"
"Thì sao?" Thường Minh hỏi lại, "Chuyện ôm nhầm trẻ dù xảy ra thế nào, thì cả hai đứa trẻ đều vô tội. Hà cớ gì nhất định phải đối đầu nhau?"
Nghe vậy, Lộ Tranh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta.
Thường Minh nhạy bén hỏi: "Tôi nói sai chỗ nào sao?"
Lộ Tranh hơi lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất thú vị. Thường Minh lại không biết chuyện mượn vận! Mà cũng đúng, anh ta không biết mới là bình thường. Nghe nói thiên tài của Thái Nhất phái này thẳng thắn, chính trực, căm ghét cái ác như kẻ thù. Nếu biết chuyện này, anh ta tuyệt đối sẽ không ra tay giúp Hướng Quân Minh sửa lại cục phong thủy.
Nếu Thường Minh không biết gì, thì thái độ của Hướng Hồng Ngư mới thực sự đáng để suy ngẫm.
Nhận ra chuyện này có thể lợi dụng, Lộ Tranh đương nhiên không vạch trần vào lúc này, mà nói: "Tuy không thể hợp tác, nhưng có thể trao đổi một số thông tin."
Nghe vậy, Thường Minh lập tức gạt bỏ sự băn khoăn của mình, hỏi: "Cậu muốn đổi cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tất cả thông tin liên quan đến Khổng tiên sinh," Lộ Tranh đáp, "Lấy tin tức trong tay tôi đổi lấy tin tức trong tay anh."
Thường Minh sảng khoái đồng ý ngay.
Trong mắt anh ta, đây cũng là một hình thức hợp tác khác. Nếu cả hai đều muốn đối phó với người đàn ông kia, vậy thì việc trao đổi thông tin là cần thiết, không cần quá so đo giá trị tình báo cao thấp.
Lộ Tranh lại không cho rằng đây là hợp tác.
Thực ra, theo ý anh, chuyện này chẳng cần làm như vậy. Lộ Tranh đã quen hành động đơn độc, ngay cả sức mạnh của Thượng Thanh phái, anh có thể không mượn thì sẽ không mượn, huống hồ là người khác.
Nhưng anh tin vào phán đoán của Hướng Tình.
Theo lời Hướng Tình, lần theo dấu vết của Hướng Hồng Ngư và Thường Minh sẽ dễ tìm ra tung tích của ông Khổng hơn. Nếu đã vậy, chi bằng để bọn họ tự đi bắt ông ta, còn anh chỉ cần quan sát từ xa là được.
Hướng Tình không nói lý do, nhưng dường như cô luôn có một niềm tin đặc biệt với Thường Minh và Hướng Hồng Ngư… Ít nhất là tin vào thực lực của họ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lộ Tranh không tin bọn họ, nhưng anh tin Hướng Tình.
Và thực tế cũng chứng minh điều đó. Lộ Tranh đã truy tìm suốt mười tám năm mà chẳng có chút tiến triển nào, chỉ là uổng công tốn sức. Nhưng từ sau khi gặp Hướng Tình trong tiệc sinh nhật của cô, rồi kết minh với cô, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hướng Hồng Ngư, Thường Minh, Khổng tiên sinh – từng người một đều lần lượt lộ diện.
Lộ Tranh có một cảm giác vô cùng mãnh liệt rằng chuyện cũ mười tám năm trước chắc chắn có liên quan đến những người này!
Trong mắt Hướng Tình, khi nam nữ chính xuất hiện, cốt truyện nguyên tác đương nhiên sẽ bắt đầu diễn tiến. Còn chuyện Lộ Tranh không tìm ra manh mối, không chỉ vì cốt truyện chưa bắt đầu, mà còn vì anh chỉ là nhân vật phản diện, không thể chiếm lấy hào quang của nam nữ chính.
Nhưng trong mắt Lộ Tranh, tất cả mọi chuyện thuận lợi như vậy, dĩ nhiên là nhờ vào cẩm lý vận của Hướng Tình.
Dù vận cá chép của Hướng Tình lúc này vẫn còn rất yếu ớt, nhưng dù sao cũng là vận cá chép vàng khác hẳn người thường, ít nhiều vẫn có tác dụng. Đối với anh, đối với Hướng Tình, đều như vậy.
Hướng Tình gặp anh, nguy cơ bị mượn vận, thậm chí đoạt vận, được hóa giải. Còn anh quen biết Hướng Tình, thì sự thật mà anh tìm kiếm suốt bao năm cuối cùng cũng đã có manh mối.
Lộ Tranh muốn tìm vị cao nhân đứng sau lưng Hướng Quân Minh, nhưng Hướng Tình không tham gia vào chuyện này.