Nghe câu hỏi này, chân mày Lộ Tranh khẽ động, đáp: "Dĩ nhiên là có, nhưng nó không nở hoa đầy cây, lộng lẫy như mây như cây này."
Hướng Tình có vẻ hơi thất vọng, bĩu môi.
Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy Lộ Tranh nói tiếp: "Tuy hoa dâu không bắt mắt, nhưng nó có thể kết trái."
Mắt Hướng Tình lập tức sáng lên, đầy hứng thú hỏi: "Vậy quả dâu từ cây ngàn năm có khác gì so với cây bình thường không?"
"Tất nhiên là có." Lộ Tranh đáp, "Trái dâu từ cây đó rất lớn, hương vị thơm nồng, chua ngọt vừa miệng, không gì sánh bằng."
Anh không nói thêm rằng trong cả Thượng Thanh phái, chỉ có mình anh dám hái dâu từ cây đó mà ăn. Những người khác, khi đi ngang qua trấn phái chi bảo này, đều phải cung kính cúi đầu hành lễ, nào dám tùy tiện động vào?
Hướng Tình quả nhiên hỏi tiếp: "Nghe nói sơn môn của Thượng Thanh phái nằm sâu trong núi, hẳn là không mở rộng cho người ngoài như Trường Ninh Tự?"
Người bình thường thậm chí còn không biết nó tọa lạc ở đâu, càng đừng nói đến chuyện ghé thăm.
Lộ Tranh mỉm cười đáp: "Đúng vậy. Nhưng nếu có đệ tử trong môn dẫn đường, thì lên núi cũng không khó. Thỉnh thoảng vẫn có những người trong giới huyền học đến làm khách. Nếu em muốn, lần sau có thể đi cùng tôi."
"Vậy thì tôi xin cảm ơn trước, Lộ tiên sinh." Hướng Tình vui vẻ đồng ý. Cô nhìn thấy một cánh hoa rơi xuống vai Lộ Tranh, lập tức đưa tay phủi giúp anh.
Không lâu sau, Hướng Tình đã được gặp Liễu Nhân đại sư, người có địa vị cao nhất trong Trường Ninh Tự. Nghe nói hiện tại ông hiếm khi xuất hiện ở chùa, mà thường xuyên bôn ba bên ngoài để thực hiện các nhiệm vụ khác nhau.
Ấn tượng đầu tiên của Hướng Tình về Liễu Nhân đại sư là...người này không giống một cao tăng đắc đạo chút nào.
Liễu Nhân đại sư có một gương mặt mang vẻ khổ hạnh, hoàn toàn khác xa với hình tượng cao tăng hiền từ thường thấy, nhìn thế nào cũng không giống một người đã siêu thoát khỏi thế tục hồng trần. Có lẽ đây cũng là một trong những lý do mà ông không tham gia quản lý các công việc cụ thể của Trường Ninh Tự, cũng không tiếp đãi khách bên ngoài.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vừa chạm mặt, không đợi Lộ Tranh mở miệng giới thiệu, ánh mắt ông đã dừng trên người Hướng Tình. Ông nhìn chằm chằm vào cô, hoặc chính xác hơn lànhìn vào luồng khí vận kim sắc hình cá chép trên đỉnh đầu cô đến thất thần.
"Cẩm lý khí vận…Cẩm lý khí vận... Thì ra là vậy..." Ông lẩm bẩm khe khẽ, sắc mặt càng lúc càng khổ sở, dường như vừa chịu đựng một đả kích cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc lâu sau, ông mới lấy lại tinh thần, mở miệng nói chuyện với Hướng Tình. Nhưng giọng điệu của ông không giống một vị cao tăng xuất gia, mà càng giống như một vị trưởng bối với cô, giọng nói đầy cảm khái: "Nếu sư phụ ta nhìn thấy con bây giờ, chắc hẳn có thể nhắm mắt yên lòng rồi."
Ánh mắt Lộ Tranh khẽ động, giọng điệu trầm xuống: "Xem ra, đại sư đã sớm biết rõ mọi chuyện?"
Liễu Nhân đại sư khẽ nhắm mắt, trong thoáng chốc, vẻ tiều tuỵ trên gương mặt ông lại càng sâu hơn, nhưng đồng thời cũng có thêm chút thành kính Phật tính. "A di đà phật! Nghiệp chướng mà bần tăng nợ, hôm nay cũng đến lúc phải hoàn trả rồi."
Vừa dứt lời, vị tri khách tăng liền mang trà và bánh chay đến. Mọi người cùng ngồi xuống chiếc bàn đá dưới gốc cây hoa.
Sau vài câu khách sáo, Liễu Nhân đại sư nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Hai vị đã đến đây, hẳn là đã tra ra chuyện năm đó?"
Thực ra, họ vốn dĩ biết chuyện cấm thuật mượn vận trước, rồi từ đó suy luận ngược lại, mới lần ra được Khổ Chân đại sư. Nếu không, dù có biết hai đứa trẻ bị tráo đổi, nhất thời họ cũng không nghĩ đến chuyện mượn vận.
Nhưng những chi tiết nhỏ này không đáng bận tâm, Lộ Tranh khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào Liễu Nhân đại sư: "Chúng tôi chỉ đoán được rằng Khổ Chân đại sư đã sử dụng cấm thuật mượn vận, nhưng không rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì."
"A di đà phật, gieo nhân nào, gặt quả nấy, chuyện này cũng đến lúc kết thúc rồi."
Liễu Nhân đại sư đặt chén trà xuống, thở dài: "Những gì bần tăng biết không nhiều, nhưng mong rằng sẽ giúp ích được cho hai vị. Chuyện này phải bắt đầu từ mười tám năm trước, khi hung sát xuất thế..."
Mười tám năm trước, hung sát xuất thế, bất cứ ai có chút tu vi đều có thể cảm nhận được.
Đã gọi là hung sát, đương nhiên không phải thứ tốt lành gì. Dù nó không có ý hại người, nhưng chỉ cần tồn tại, thậm chí chỉ cần đi qua một nơi nào đó, cũng có thể để lại sát khí, gây ra tai họa. Vì thế, ngay khi tin tức lan ra, toàn bộ giới huyền học lập tức hành động, tìm kiếm tung tích của nó.
Hung sát này xuất thế với động tĩnh cực lớn, chỉ cần tính toán một chút là biết được nó xuất hiện ở Ngũ Phong Sơn. Trường Ninh Tự nằm ngay tại Diệp Thành, là môn phái danh tiếng gần Ngũ Phong Sơn nhất, nên đương nhiên phải phái người đến tìm kiếm đầu tiên.
Nhưng sau khi hung sát xuống núi, nó lại cố tình ẩn mình, thu lại luồng sát khí ngút trời, khiến việc tìm kiếm trở nên khó khăn hơn.
Các đệ tử của Trường Ninh Tự tuy lần theo được một số dấu vết, nhưng mỗi lần đến nơi, đều chậm một bước: t.h.ả.m họa đã xảy ra, nhưng hung sát thì biến mất không dấu vết.