Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 97



 

Chừng nào cơ thể anh chưa hồi phục, chừng nào mối thù g.i.ế.c cha mẹ chưa được báo, anh sao có thể buông tay?"

 

Giọng điệu của Hướng Tình quá mức chân thành, như thể cô hoàn toàn hiểu và tin tưởng vào lựa chọn của anh.

 

Lộ Tranh nhìn cô, trong lòng cuộn trào vô số cảm xúc. Có hàng ngàn lời muốn nói với cô, có vô số tâm tư muốn thổ lộ. Nhưng cuối cùng, khi nhìn vào khuôn mặt vẫn còn mang nét non trẻ của cô, anh lại không nói gì cả.

 

Chỉ là, không kiềm chế được, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô.

 

Tóc của Hướng Tình hơi xoăn, dù có chỉnh sửa gọn gàng thế nào, nhìn vẫn có chút bướng bỉnh, giống hệt tính cách của cô. Mái tóc của cô cũng giống như chính con người cô vậy, rất mềm, chỉ cần chạm vào, liền khiến người ta không nỡ buông tay.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Hửm?" Hướng Tình ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc.

 

Lộ Tranh lặng lẽ thu tay lại, kẹp giữa đầu ngón tay là một cánh hoa nhỏ.

 

"Lễ thượng vãng lai." Anh khép nhẹ cánh hoa trong lòng bàn tay, sắc mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi, chậm rãi nói.

 

Hướng Tình đỏ mặt xấu hổ. Cô có thể nhìn thấy cá chép khí vận trên đầu mình, nhưng lại không thể thấy cánh hoa vướng trên tóc. Lập tức, cô vụng về giơ tay lên, cào loạn trên đầu, kết quả mớ tóc xoăn vốn đã bù xù nay lại càng thêm rối tung.

 

Lộ Tranh nhìn cô, đôi mắt thoáng ánh lên ý cười, lòng anh dường như cũng dần lắng xuống, không còn quá nóng vội hay bất an như trước.

 

Phải, những điều mà Liễu Nhân đại sư nói, anh đã sớm nghĩ đến. Nhưng anh không hề cho rằng kết quả hiện tại là tốt nhất, càng không đồng tình với cách làm dễ dãi này.

 

Nuông chiều sẽ tạo ra kẻ vô ơn, chứ làm sao có thể hướng người ta đến cái thiện được?

 

Lộ Tranh biết Trường Ninh Tự và Thượng Thanh Phái đều cho rằng Thiện và Ác luôn song hành, hung sát tồn tại song song với phúc đức. Chỉ cần nhân gian còn người, chỉ cần lòng người còn ham muốn, thì phúc đức sẽ luôn sinh sôi, và hung sát cũng không bao giờ bị diệt tận. Vậy nên, duy trì một thế cân bằng tương đối mới là phương án tối ưu nhất.

 

Nhưng Lộ Tranh không nghĩ vậy. Có lẽ, một phần tâm hồn anh thực sự đã mắc kẹt lại ở năm chín tuổi, chưa bao giờ trưởng thành. Anh không chấp nhận những thỏa hiệp mập mờ này.

 

Nếu thỏa hiệp, vậy thì cả đời bất hạnh này của anh, mười tám năm truy tìm hung sát, chẳng phải đều trở thành một trò cười sao?

 

Còn về cái giá phải trả, anh đã chuẩn bị từ lâu.

 

Khổ Chân đại sư đã không tiếc hy sinh tính mạng, chẳng lẽ Lộ Tranh lại tiếc rẻ một mạng sống nhỏ nhoi như của mình sao?

 

Trước đây, đúng là anh nghĩ như vậy, nhưng…Lúc này, khi nhìn vào Hướng Tình. Anh bỗng cảm thấy những suy nghĩ tự hủy hoại bản thân trước đây của mình đã nhạt đi rất nhiều. Anh đã bắt đầu lưu luyến thế gian này rồi sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không sao cả. Anh sẽ tìm ra một cách vẹn toàn nhất.

 

Nếu cuối cùng vẫn thất bại, thì cũng chỉ là kết quả đã được dự tính từ trước, sẽ không thể tệ hơn. Nhưng nếu trời cao rủ lòng thương, để anh thành công, vậy có lẽ anh sẽ có cơ hội nói ra những suy nghĩ đã xoay vần trong lòng hàng trăm, hàng ngàn lần với người đang đứng trước mặt mình.

 

Dù vô có hiểu hay không cũng không quan trọng.

 

Nhưng Lộ Tranh nghĩ, cô nhất định sẽ hiểu.

 

Hướng Tình tuy còn trẻ, nhưng rất thông minh, thấu suốt, lạc quan và rộng lượng, hoàn toàn khác với anh.

 

Cô giống như một hạt giống bị gió mưa cuốn đến, rơi xuống mảnh đất lòng anh vốn đã khô cằn từ lâu, khiến cuộc đời hoang vắng của anh bỗng nhiên có thêm một tia chờ mong, muốn đợi một hạt giống nảy mầm.

 

...

 

Lộ Tranh lấy từ kệ sách xuống một quyển sách mà anh ít khi đọc, định kẹp cánh hoa mà anh đã nắm suốt dọc đường vào trong đó.

 

Nhưng khi đặt cánh hoa lên trang sách và chuẩn bị khép lại, anh lại cảm thấy không thích hợp. Cánh hoa tử vi cũng hơi cong nhẹ và mềm mại, mang một vẻ đẹp thanh thoát và mơ hồ. Nếu kẹp vào sách, nó sẽ mất đi hình dáng vốn có, mất đi nét đẹp của nó.

 

Thôi thì cứ bảo trợ lý Trương tìm một cửa hàng làm hoa khô vậy.

 

Nghĩ vậy, anh lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, cẩn thận đặt cánh hoa vào trong.

 

Sau đó, anh dừng lại bên cửa sổ, lấy điện thoại ra và gọi cho Thường Minh.

 

Đúng vậy, Thường Minh. Lần trước, sau khi trao đổi tin tức về Khổng tiên sinh, họ đã trao đổi phương thức liên lạc và thống nhất sẽ tiếp tục chia sẻ thông tin. Bây giờ, phía Lộ Tranh đã có tiến triển mới, đương nhiên phải thông báo cho đối phương một tiếng.

 

Dù sao, Thường Minh mới là người chủ chốt trong việc tìm kiếm Khổng tiên sinh, anh ta biết càng nhiều, tiến độ sẽ càng nhanh.

 

Huống hồ... Lộ Tranh còn có một số suy tính khác.

 

"Các người đã đến chùa Trường Ninh?" Đầu dây bên kia, Thường Minh im lặng nghe hết tin tức mà Lộ Tranh cung cấp, rồi mới hỏi.

 

Giọng anh ta không hề bình tĩnh.

 

Chùa Trường Ninh là nơi Thường Minh gặp Hướng Hồng Ngư. Anh ta tuy không để bụng như Lộ Tranh, không cho rằng Hướng Hồng Ngư đã cướp đi cơ duyên của Hướng Tình, cũng chưa từng nghi ngờ tình cảm giữa mình và Hướng Hồng Ngư, không phải ai cũng có thể tình cờ xuất hiện tại chùa Trường Ninh vào thời điểm đó và trở thành bạn của anh ta.