Mấy người bạn trên bờ bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng, vội gọi tên anh ta. Một vài nam sinh lập tức cởi áo, chuẩn bị nhảy xuống nước.
Đúng lúc này, nhóm Lê Kiến Mộc đi ngang qua.
Từ xa, cô đã thấy một bóng mờ u tối dưới chân Giang Hoài. Đôi mắt cô híp lại, ngón tay khẽ động, âm thầm vận linh khí, định ra tay. Nhưng vừa mới giơ tay, cô bỗng cảm nhận được một luồng khí khác.
Cô quay đầu, nhìn về khu dạy học đối diện.
Tầng ba của tòa nhà, cửa sổ mở rộng.
Có một bóng người lờ mờ, gần như trong suốt, đang đứng dán vào cửa sổ, tập trung nhìn về phía mặt nước.
Ngay sau đó, hư ảnh vung tay, một luồng âm khí lạnh lẽo đánh xuống đáy hồ.
Quỷ nước dưới chân Giang Hoài giật mình, khẽ rên lên một tiếng như bị đau, do dự một lúc rồi quay đầu, lặn thẳng xuống vùng nước sâu.
Cùng lúc đó, lực kéo dưới chân Giang Hoài bỗng nhiên biến mất.
Cơ thể đang bị ghìm chặt của anh ta đột nhiên khôi phục quyền kiểm soát.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, Giang Hoài lập tức bơi về phía bờ. Nhưng mới được một giây, anh ta sững người.
Bởi vì…
Anh ta đột nhiên đứng thẳng dậy.
Hóa ra, nước chỉ đến n.g.ự.c anh ta.
Không hề sâu như vừa nãy!
Những người vừa định nhảy xuống cứu: "..."
Các sinh viên đứng xem: "Ồ…"
Một nam sinh cau mày: "Cậu đùa đấy à? Tự làm ướt quần áo để kéo bọn tôi xuống cùng đúng không?"
"Tôi còn tưởng cậu không biết bơi, ai ngờ giả vờ giỏi quá nhỉ."
"Thôi xong, có người đi báo chủ nhiệm giáo dục rồi. Lát nữa cậu tự mà giải thích đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giang Hoài lắc đầu nguầy nguậy.
Không, vừa nãy không phải là giả vờ! Rõ ràng lúc đó anh ta bị kéo xuống, nước tối đen sâu thẳm, hoàn toàn không thấy đáy! Sao bây giờ lại nông thế này?
Nhất định có gì đó không đúng!
Thôi, cứ lên bờ trước rồi tính tiếp.
Nhưng anh ta còn chưa kịp giải thích, chủ nhiệm giáo dục đã vội vàng chạy tới, đẩy gọng kính, nghiêm mặt nói:
"Bạn học, có chuyện gì nghĩ quẩn thì cứ nói với thầy, không thể không trân trọng mạng sống như thế được!"
Giang Hoài: "..."
…
Giang Hoài bị chủ nhiệm giáo dục kéo đi. Những người xung quanh thấy không còn gì để xem cũng lục tục tản ra.
Nhưng ánh mắt Lê Kiến Mộc vẫn dừng trên tầng ba khu dạy học.
Hư ảnh kia dường như rất vui vẻ khi cứu người, chống tay vào khung cửa, nhìn các sinh viên đi qua với vẻ hứng thú.
Đột nhiên, hắn ta quay đầu, ánh mắt chạm phải Lê Kiến Mộc.
Trong khoảnh khắc, hắn thoáng sững người.
Cô gái này… có thể thấy hắn sao?
Không thể nào.
Nhưng ngay sau đó, Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng gật đầu với hắn rồi dời mắt đi.
Nụ cười trên môi hư ảnh càng sâu hơn.
Nếu không phải cô đã đi xa, hắn thực sự muốn nói chuyện với cô mấy câu.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Kiến Mộc tiếp tục đi về phía trước, hỏi:
"Tòa nhà đó là gì thế?"
Trịnh Linh đáp: "Ồ, nghe nói đó là tòa sinh học. Trong đó chứa đủ loại hóa chất và tiêu bản nghiên cứu. À, còn một chuyện nữa… Gần đây cây cối xung quanh mọc um tùm, ban đêm đèn đường mờ mịt, gió thổi qua nghe soàn soạt rất rợn người. Trên diễn đàn trường còn gọi đó là nơi đáng sợ nhất khuôn viên. Nghe đồn từng có người tận mắt thấy quỷ xuất hiện vào ban đêm, nên bây giờ ai cũng tránh xa vào buổi tối."