"Cô muốn ông ấy làm âm sai sao? Muốn trở thành âm sai của địa phủ, cần rất nhiều điều kiện..."
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Lê Kiến Mộc đã sáng rực lên.
Phù Tang im bặt.
Một sinh hồn vừa rời khỏi cơ thể, dáng vẻ mơ hồ, ba câu hỏi thì cả ba đều không biết đáp án, vậy mà lại biết đến điều kiện trở thành âm sai?
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Phù Tang lặng lẽ quay đầu đi, làm như chưa thấy gì, nhanh chóng tìm cách đổi chủ đề:
"Nếu cô có thể cho ông ấy ăn chút gì, thì vì sao lúc trước không mua thêm một que kem nửa giá cho tôi?"
Lê Kiến Mộc bình tĩnh đáp:
"Ồ."
Phù Tang chớp mắt, đưa tay sờ mũi, lặng lẽ đi theo sau cô.
Đợi một lúc lâu mà không thấy cô nói thêm gì, hắn ủ rũ trở lại hạt châu khắc hoa.
Lê Kiến Mộc không dừng lại, đẩy nhanh tốc độ bước chân.
Cô về đến ký túc xá vừa đúng lúc.
Người kiểm tra phòng đã tới.
Ba nữ sinh tay cầm cuốn sổ, lớn tiếng tra hỏi.
"Không có chính là không có, nói đi vệ sinh cái gì. Đàn em, cái trò này bọn chị thấy nhiều rồi."
Nữ sinh dẫn đầu hừ lạnh, gõ mạnh cây bút xuống cuốn sổ:
"Lê Kiến Mộc, không có mặt!"
"Tôi ở đây."
Lê Kiến Mộc vừa đúng lúc bước vào cửa, thản nhiên lên tiếng.
Ba người kiểm tra phòng đồng loạt quay đầu lại, vẻ mặt có chút sững sờ.
Nhưng người dẫn đầu rất nhanh lấy lại bình tĩnh, khoanh tay trước ngực, nhướng mày cười khẩy:
"Không phải nói đang trong phòng vệ sinh sao? Sao lại từ bên ngoài trở về? Đi lêu lổng ở đâu thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Kiến Mộc liếc nhìn điện thoại, giọng điềm nhiên:
"9 giờ 59 phút, chưa quá giờ. Còn về hành tung của tôi, đàn chị hình như không có tư cách hỏi thì phải?"
Sắc mặt nữ sinh kia trầm xuống, khóe miệng giật giật, nhưng không tìm được lý do bắt bẻ.
"Hừ, lần này xem như em may mắn. Hi vọng lần sau vẫn về kịp thế này."
"Sẽ cố gắng."
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Ba người kiểm tra phòng mất hứng, mặt lạnh rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, Trương Văn Tĩnh đã tức giận giơ chân:
"Cái quái gì thế! Kiêu ngạo quá vậy!"
Lê Thanh Thanh đang đắp mặt nạ cũng không nhịn được lên tiếng:
"Hội sinh viên toàn loại người có tố chất như thế này sao? Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt."
Trịnh Linh nhíu mày, chậm rãi nói:
"Các cậu có cảm thấy, họ đang cố tình nhằm vào phòng chúng ta không?"
Mọi người lập tức nhìn sang.
"Sao lại nói vậy?"
Trịnh Linh suy tư, chậm rãi giải thích:
"Người dẫn đầu kia tên Phương Nguyệt, đàn chị năm ba khoa mình, cũng là nhân vật lâu năm trong hội sinh viên. Bình thường trên diễn đàn trường rất hoạt bát, ai cũng nói tính cách cô ta tốt lắm, không phải kiểu người cổ hủ đâu. Nếu lời đồn có sai sót, thì cũng không thể khác biệt lớn đến mức này, đúng không? Mình thấy, không chừng là có người trong phòng ký túc của chúng ta vô tình đắc tội cô ta."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, theo bản năng đồng loạt quay sang nhìn Lê Thanh Thanh.
Không có cách nào khác, trong phòng này chỉ có đại tiểu thư Lê Thanh Thanh là hay mở miệng nói năng sắc bén, chẳng kiêng nể ai.
Lê Thanh Thanh trừng mắt:
"Nhìn tôi làm gì? Tôi không quen biết Phương Nguyệt kia, không phải tôi!"
Trịnh Linh lắc đầu, không tiếp tục tranh luận.
"Thôi kệ đi, dù sao cứ theo quy củ mà làm việc là được. Tiểu Lê, đặc biệt là cậu, đừng về muộn như vậy nữa. Nếu bị bắt lỗi, sẽ rất phiền phức."