Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 142



Lê Kiến Mộc vẫn im lặng lắng nghe, không ngắt lời.

Cuối cùng, ông chủ Trần hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn cô đầy mong đợi:

"Đại sư, tôi nghe nói cô có thể nhìn thấy quỷ hồn. Tôi muốn nhờ cô tìm giúp linh hồn của người bị hại năm đó. Ông ta biết rõ ai là kẻ g.i.ế.c mình, cũng biết những gì đã xảy ra. Chỉ cần tìm được chút manh mối, tôi nhất định có thể lật lại vụ án!"

Giọng điệu của ông ta vô cùng chắc chắn.

Với ông ta, chỉ cần đó là chuyện đã xảy ra, thì chắc chắn sẽ có dấu vết để lại.

Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày, chậm rãi nói:

"Ông chủ Trần, theo quy trình thông thường của địa phủ, sau khi chết, quỷ hồn đi qua Vong Xuyên sẽ quên mất phần lớn ký ức. Hơn nữa, đã nhiều năm trôi qua như vậy, rất có thể người bị hại đã sớm chuyển kiếp."

Ông chủ Trần sững người.

"Nhưng... nhưng mẹ của Lưu Thủy Sinh..."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lê Kiến Mộc bình tĩnh giải thích:

"Mẹ của Lưu Thủy Sinh là trường hợp đặc biệt. Bà ấy ở lại nhân gian vì chấp niệm chưa dứt. Nhưng dù bà ấy có đợi được hay không, thì cuối cùng vẫn sẽ dần dần tan biến."

Ông chủ Trần mím chặt môi, cúi đầu trầm mặc.

Rất lâu sau, ông ta ngẩng lên, ánh mắt vẫn tràn đầy hy vọng:

"Vậy... đại sư có thể nhìn tướng mà đoán được ai là kẻ g.i.ế.c người không?"

Lê Kiến Mộc chậm rãi gật đầu:

"Có thể."

Ông chủ Trần thở phào nhẹ nhõm. Sau một thoáng suy nghĩ, ông ta lẩm bẩm:

"Vậy cũng được, vậy cũng được!"

Ông ta đã có sẵn mục tiêu trong đầu, chỉ cần Lê Kiến Mộc giúp chỉ ra manh mối, ông ta có thể tập trung theo dõi đối phương. Sớm muộn gì cũng có ngày rửa sạch oan khuất cho anh trai mình!

Tuy nhiên, chuyện này không thể vội. Năm đó, sau khi nạn nhân qua đời, gia đình họ đã rời khỏi Bắc Thành, đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Nếu muốn điều tra, Lê Kiến Mộc cũng không thể bắt đầu từ phía người thân. Cô chỉ có thể chờ đợi thêm thông tin chi tiết từ ông chủ Trần.

Sau bữa ăn, ông chủ Trần đưa cô trở về, còn kỹ sư Vương thì mang theo đồ ăn về công trường.

Khi xe dừng trước cổng trường, ông chủ Trần bất ngờ chuyển khoản 20 vạn cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Kế tiếp có lẽ sẽ phải làm phiền Lê đại sư nhiều. Mong cô không thấy phiền lòng."

Lê Kiến Mộc chỉ gật đầu, mở cửa xe bước xuống.

Trường Đại học Bắc Thành không có tiết tự học vào năm thứ hai, nên vào giờ này, cổng trường tấp nập sinh viên ra ngoài chơi.

Cô vừa đi được hai bước, đột nhiên có một người lao tới.

"Đại sư! Đại sư, cô đã trở về!"

Đó là một người phụ nữ trùm kín mặt, đeo kính, khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Cả người bà ta bốc lên một mùi hôi thối khó chịu, khiến người qua đường ngoái đầu nhìn.

Lê Kiến Mộc theo phản xạ lùi một bước, còn chưa kịp mở miệng thì một con mèo đen bất ngờ xuất hiện bên chân cô.

Con mèo đen rón rén đi quanh người phụ nữ hai vòng, rồi phát ra một tiếng "meo" trầm thấp đầy cảnh cáo, như muốn nhắc cô không nên dính líu vào chuyện này.

Ánh mắt Lê Kiến Mộc trầm xuống. Cô lập tức nhận ra thân phận người phụ nữ kia.

Nhìn quanh một lượt, quả nhiên, trong đám đông cách đó không xa, Triệu Song đang len lén né tránh ánh mắt cô.

Triệu Song không dám đối diện với cô.

Cô ta biết chuyện ông chủ tiệm thịt xiên hành hạ chó mèo đến c.h.ế.t là tàn nhẫn. Cô ta cũng hiểu việc họ bị chó mèo báo thù là điều đáng phải chịu. Nhưng từ trước đến nay, ông bà chủ vẫn luôn đối xử tốt với cô ta, nên sau khi khỏi bệnh, cô ta đã đến bệnh viện thăm ông chủ.

Kết quả lại phát hiện ông chủ đang trong tình trạng nguy kịch, còn bà chủ và các nhân viên khác cũng mắc bệnh giống hệt cô ta—đều bị nấm mèo.

Mà bà chủ bị nặng nhất, cả khuôn mặt lở loét, chảy mủ khắp nơi.

Cô ta thật sự không đành lòng nhìn họ như vậy, nên mới nhiều lần thử tìm cách tiếp cận Lê Kiến Mộc.

Nhưng mỗi lần nhắn tin, cô đều không trả lời.

Sáng nay, bệnh viện lại thông báo ông chủ nguy kịch, tình trạng còn nguy hiểm hơn bất cứ lần nào trước đó. Bà chủ không chịu nổi cú sốc này mà ngất xỉu.

Triệu Song không thể tiếp tục nhẫn nhịn. Cô ta đã nói hết mọi chuyện—từ việc bị chó mèo báo thù đến việc Lê Kiến Mộc là người duy nhất có thể cứu họ.

Bà chủ nghe xong, không chút do dự kéo cô ta đến cổng trường ngồi chờ.

Lúc này, bà ta cười ngượng ngùng, duy trì một khoảng cách nhất định rồi nhỏ giọng hỏi:

"Đại sư, cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp."

Lê Kiến Mộc bình thản đáp:

"Chuyện gì?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com