“Không cần cảm ơn.” Lê Kiến Mộc nói nhẹ nhàng, “Bùa bình an 88.888 tệ một lá, chuyển khoản WeChat, Alipay hay thẻ ngân hàng đây?”
Dư Tiểu Ngư suýt sặc nước miếng. Anh ta cẩn thận giơ tay:
“Có… có thể ghi nợ không?”
“Được, sáng mai nhớ bảo nhà Hạ Thần chuyển tiền cho tôi.”
Lê Kiến Mộc để lại số tài khoản rồi cùng Lý Muội rời khỏi cục cảnh sát.
Ra khỏi cửa, Lý Muội tò mò hỏi:
“Cô không sợ bọn họ quỵt tiền à?”
“Không ai dám nợ tiền của Huyền Sư.” Lê Kiến Mộc bình thản, “Bởi vì bọn họ không gánh nổi hậu quả.”
Lý Muội im lặng.
Bước đi vài bước, Lê Kiến Mộc bỗng nhiên quay đầu nhìn cô ấy, chậm rãi nói:
“Một ngày nào đó, cô cũng có thể nói ra câu này.”
Lý Muội cười khổ.
Cô ấy không biết vì sao Lê Kiến Mộc lại coi trọng mình đến vậy.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nhưng cô gái này nói rằng có thể giúp cô gặp bà ngoại lần cuối.
Cô tin.
Vậy nên, cô đã theo cô ấy rời khỏi bệnh viện.
Biết được Lê Kiến Mộc thực sự có nghiên cứu về huyền học, Lý Muội càng chờ mong lời hứa hẹn đó.
Cô ấy thực sự có thể gặp lại bà ngoại, đúng không?
Buổi chiều, Lê Kiến Mộc đưa Lý Muội về trường.
Cô sắp xếp cho Lý Muội ở trong căn phòng mình thuê, đưa ít tiền để cô ấy mua đồ dùng cần thiết.
Sau đó, Lê Kiến Mộc đến lớp.
Cô đến muộn, nhưng bạn cùng phòng đã giữ chỗ giúp.
Trịnh Linh ghé sát lại định nói chuyện với cô, nhưng khi thấy cô lấy sổ ra, viết liên tục một loạt chữ khó hiểu, bèn ngậm miệng không dám làm phiền.
Cả buổi chiều, Lê Kiến Mộc đều tập trung vào cuốn sổ nhỏ, đến khi chuông tan học vang lên, cô mới khép bút lại.
Không đợi ai gọi, cô đã vội vàng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trở về căn phòng thuê, không gian bên trong đã khác hẳn.
Cửa sổ được lau sạch sẽ, giường nệm đã dọn lại gọn gàng.
Trong phòng có thêm một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt vài món đồ dùng sinh hoạt, khiến căn phòng mang thêm chút hơi thở của cuộc sống.
Lý Muội đứng chờ, hơi câu nệ, ánh mắt có chút lo lắng khi nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc không để ý đến vẻ căng thẳng của cô ấy, đưa cuốn sổ ghi chép cả buổi chiều qua:
"Cầm lấy, đọc thử xem hiểu được bao nhiêu. Không cần lĩnh hội sâu xa, cứ dựa theo tư thế và khẩu quyết trên đó, rồi ngồi thiền cảm nhận là được."
Lý Muội nhận lấy cuốn sổ, vừa mở ra xem, nét mặt lập tức nhăn nhó.
Chữ viết của Lê Kiến Mộc rất đẹp, từng nét rõ ràng, nhưng khi ghép lại thành câu thì khó hiểu vô cùng. Cô ấy nhìn một lượt, cảm thấy chẳng khác nào chữ viết bằng ngôn ngữ xa lạ, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa trong đó.
Cô ấy do dự một lát, nhỏ giọng như cầu xin giúp đỡ: "Tôi mới học đến lớp ba rồi nghỉ."
"Không sao, biết chữ là được. Không biết thì tra từ điển, cứ từ từ đọc từng chữ một cũng không thành vấn đề."
Không cần phải sợ đọc chậm, không cần ngại không hiểu ngay, cũng không cần trốn tránh việc suy nghĩ.
Lý Muội im lặng một lát rồi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Lê Kiến Mộc quay lại bàn, mở ba lô, lấy ra một tờ giấy vàng. Cô phát hiện đây đã là lá cuối cùng.
Trải tờ giấy vàng ra, cô lấy viên tỏa linh châu trong túi ra ngoài.
Vừa lúc viên châu xuất hiện, con rắn đen trên cổ tay khẽ động.
Cùng lúc đó, khúc gỗ đen không biết từ khi nào đã bò vào trong ba lô cũng nhảy ra, rơi xuống bàn. Trên thân gỗ xuất hiện một mầm non, vươn về phía viên tỏa linh châu như đang khao khát thứ gì đó.
Lê Kiến Mộc tiện tay bố trí kết giới.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh bên ngoài biến mất, căn phòng rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Cô tập trung nhìn viên tỏa linh châu, một tay nâng lên, tay kia kết ấn, bắt đầu hóa giải ấn ký và trận pháp mà nguyên chủ của viên châu để lại.
Linh khí trong không khí dần dày đặc hơn.
Con rắn đen to đã rơi khỏi cổ tay, lúc này như kẻ say rượu, vặn vẹo trên bàn, hưởng thụ linh khí đang tràn ngập trong không gian.
Lý Muội vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sổ, nhưng ánh mắt đã không nhịn được mà lén liếc về phía Lê Kiến Mộc.
Khi con rắn và khúc gỗ xuất hiện, cô ấy bất giác nín thở.
Đến khi viên tỏa linh châu tỏa ra linh khí, cả căn phòng dường như thay đổi.
Cô không biết chính xác là khác biệt ở đâu, nhưng cảm giác đầu óc bỗng dưng tỉnh táo hơn rất nhiều. Những dòng chữ khó hiểu trong cuốn sổ trước mắt giờ đây trở nên thân thiện hơn hẳn.