Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 194



Ngay cả khi qua đời, ông cũng trút hơi thở cuối cùng trên bục giảng. Di thể được quyên tặng làm mẫu giảng dạy y học, còn linh hồn thì vẫn quanh quẩn nơi này, không muốn rời đi.

Có thể nói, cả đời Hàn Không gắn chặt với Bắc Thành, và cũng chính vì vậy, ông không cam lòng từ bỏ ký ức của mình.

Tạ Địch viết rõ các điều khoản vào giấy, sau đó đưa bút cho lão tiên sinh.

Hàn Không không hề do dự, cầm bút ký tên.

Vừa dứt nét mực, từng vệt sáng vàng hiện lên trên trang giấy, khế ước lập thành.

Lúc này, Tạ Địch mới chính thức giao ấn tín cho ông.

Ngay khoảnh khắc ấn tín chạm vào tay, một luồng âm khí mạnh mẽ tuôn trào nhập vào cơ thể Hàn Không. Linh hồn vốn mong manh tựa sương khói của ông bỗng trở nên ngưng thực, hình thể vốn mơ hồ lắc lư như gió thoảng giờ dần trở nên vững chãi.

Chỉ trong chốc lát, cơ thể ông không còn trong suốt, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, thoạt nhìn không khác gì người sống.

Hàn Không mở mắt, ánh sáng trong đáy mắt như sắc bén hơn trước, toàn thân mang theo một loại khí thế trầm ổn khác biệt.

Tạ Địch nhìn sang Lê Kiến Mộc, chậm rãi nói:

"Hiện tại Hàn Không đã là âm sai của địa phủ, dù chưa phải nhân viên chính thức nhưng vẫn cần đến địa phủ trình diện."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu: "Mọi chuyện nhờ Tạ tiên sinh sắp xếp."

Hàn Không nhìn Lê Kiến Mộc, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ông muốn cảm ơn nhưng không biết phải mở lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói một câu:

"Cháu gái, đã khiến cháu phiền phức rồi."

Lê Kiến Mộc mỉm cười, không đáp.

Bên kia, thời gian đã đến, bà ngoại của Lý Muội cũng sắp phải rời đi.

Lý Muội không nỡ, đôi mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ngoại, luyến tiếc chẳng muốn buông.

Trái lại, bà cụ lại rất kiên quyết, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, ánh mắt hiền từ nhưng dứt khoát.

"Cháu gái à, phải sống cho thật tốt, phải thật hạnh phúc, bà ngoại đi đây."

Nói xong, bà xoay người, sải bước đuổi theo Tạ Địch và Hàn Không, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần.

"Bà ngoại! Bà ngoại!"

Lý Muội hoảng hốt gọi theo, muốn chạy ra cửa. Nhưng ngay khi đến bậc cửa, trước mắt cô bỗng chốc chỉ còn một vùng trắng xóa—lớp kết giới vô hình đã ngăn cản cô lại.

Bóng dáng của bà ngoại, cùng hai người kia, đã hoàn toàn biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Lê đại sư! Họ... họ đi rồi sao?" Giọng Lý Muội run rẩy, khóe mắt hoe đỏ.

Lê Kiến Mộc khẽ thở dài:

"Trong nhà có kết giới, cô không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Dù có thấy được, bọn họ cũng không đi theo con đường nhân gian. Cô không thể tiễn."

Lý Muội nghe xong, bả vai chợt trùng xuống, đôi chân như mất hết sức lực, lặng lẽ quay vào trong, ngồi phịch xuống giường.

Lê Kiến Mộc giơ tay, giải trừ kết giới và trận pháp trong phòng. Phù Tang thấy vậy cũng lặng lẽ đến giúp dọn dẹp.

Nhìn thấy hắn làm việc đâu ra đó, Lê Kiến Mộc thản nhiên thu tay về, để mặc hắn lo liệu.

Cô xoay người, ánh mắt rơi vào lư hương trên bàn.

Tro nhang lạnh lẽo.

Ba nén nhang đã cháy hết từ lâu, tờ bùa phía sau lư hương cũng không biết từ khi nào đã nhuốm thành màu đen sì, như đã thiêu đốt toàn bộ sức mạnh của nó.

“Lại đây, thắp một nén nhang.” Lê Kiến Mộc khẽ giọng dặn Lý Muội.

Lý Muội vội vàng chỉnh lại thần sắc, cung kính cúi đầu trước lá bùa, sau đó cẩn thận châm lửa, cắm cây nhang vào lư hương.

Ánh lửa trên đầu nhang bập bùng rồi tắt, khói mỏng vương vấn trong không trung. Ba lần lá bùa tự cháy thành tro, rồi bất ngờ một cơn gió âm u thổi qua, cuốn sạch tàn tro ấy đi mất.

Lê Kiến Mộc khẽ thở ra một hơi.

Chủ của u minh tuy có quy tắc chọn người, nhưng cũng không đến mức quá khó nói chuyện.

"Lê đại sư, vậy là xong rồi sao?" Lý Muội dè dặt hỏi.

"Coi như xong. Phòng cô có thể dọn dẹp lại tùy ý, nghỉ ngơi sớm đi. Từ ngày mai, chuyên tâm đọc kỹ cuốn sổ tôi đã đưa."

Lý Muội gật đầu, ánh mắt lộ vẻ quyết tâm.

Lê Kiến Mộc vừa xoay người định rời đi, Lý Muội bỗng nhiên gọi giật lại.

Lê Kiến Mộc nhìn cô ấy, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

Lý Muội cắn môi, rồi như gom hết dũng khí mà hỏi:

“Lê đại sư, nếu con theo người học, sau này có phải sẽ có một ngày khiến bà ngoại giống như vị Hàn tiên sinh kia, không cần chuyển thế đầu thai mà có thể ở lại địa phủ làm âm sai không?”

Lê Kiến Mộc không chút do dự đánh vỡ mộng tưởng của cô ấy:

“Không thể.”

Lý Muội thoáng chững lại, trong mắt dâng lên chút thất vọng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com