Chung Tử Hằng đúng là chịu chi. Trong hộp quà có trà quý, dược liệu, đồ cổ, và một tấm thẻ ngân hàng.
Lê Kiến Mộc đưa trà và dược liệu cho huấn luyện viên Vương, nhưng anh ta lắc đầu từ chối:
"Quân khu bọn tôi có quy định, không thể nhận quà như thế này."
Trở lại trường học, việc đầu tiên Lê Kiến Mộc làm là đến cây ATM kiểm tra số dư trong thẻ.
Cô vốn nghĩ trong đó chỉ có 100 vạn như Chung Tử Hằng từng nói, không ngờ lại là 500 vạn.
Cô tiện tay nhét thẻ vào ba lô, nhìn đống thẻ ngân hàng mà không khỏi phát sầu.
Bắc Thành đúng là lắm kẻ có tiền, cũng lắm chuyện xấu.
Mới chỉ một khoảng thời gian ngắn mà đã thu về nhiều như vậy.
Phải tìm cách tiêu bớt đi thôi.
Về đến ký túc xá, trong phòng đầy đủ mọi người.
Cô vừa đặt đồ xuống vừa hỏi:
"Tối nay ăn gì đây?"
Lê Thanh Thanh đang trang điểm bỗng dừng tay, giả bộ hờn dỗi:
"Ai ui, hôm nay đại sư không bận bịu nữa, cuối cùng cũng nhớ ra là có đám chị em này à?"
Lê Kiến Mộc: "..."
Cô trực tiếp làm lơ Lê Thanh Thanh, quay sang nhìn những người khác.
Trịnh Linh đáp: "Ngày mai cuối tuần không có tiết học, mình về nhà ăn cơm với mẹ. Mẹ hầm xương rồi."
Cát Tân Nguyệt ngượng ngùng nói: "Mình cũng ra ngoài. Mới nhận một công việc dạy thêm, lát nữa phải đi xe bus hơn một tiếng, không kịp ăn tối với mọi người."
Trương Văn Tĩnh nhún vai: "Hội sinh viên viện quản lý có buổi liên hoan."
Lê Thanh Thanh cười khúc khích:
"Thấy chưa, đây là kết cục của việc xem nhẹ chị em thân thiết đấy. Cuối cùng vẫn chỉ có mỗi mình mình chịu ăn với cậu!"
Cô ấy cầm điện thoại, hí hửng giơ ra trước mặt Lê Kiến Mộc:
"Chúng ta đến nhà hàng này ăn cá nướng đi. Mình nói với cậu, nhà này nêm nếm cực chuẩn, nhất là—"
"Alo?" Lê Kiến Mộc nhanh chóng nghe máy, sau đó đứng dậy thu dọn đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Xuất viện rồi à? Được, vậy lát nữa gặp."
Mặt Lê Thanh Thanh tối sầm lại:
"Lê Kiến Mộc!"
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp lại:
"Xin lỗi, mình cũng có hẹn rồi."
Giọng điệu chân thành, nhưng trong mắt Lê Thanh Thanh lại giống như cố ý khiêu khích!
Người hẹn cô là Tôn Hỉ và Lý Đại Đảm, cả hai đều đã xuất viện.
Trước đó, Tôn Hỉ có lưu phương thức liên lạc của Lê Kiến Mộc, cô đoán anh ta sẽ tìm đến mình. Và đúng như dự đoán.
Họ hẹn nhau trong một phòng riêng nhỏ của quán cà phê. Khi Lê Kiến Mộc bước vào, cô phát hiện còn có một người nữa.
Lý Đại Đảm nhanh chóng đứng dậy giới thiệu:
"Lê đại sư, đây là anh Lâm Cốc." Sau đó quay sang người đàn ông kia, "Anh Lâm, đây chính là Lê đại sư mà em từng nhắc tới."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Người đàn ông trung niên mang phong thái nghiêm nghị, gương mặt chữ điền, đôi mắt thâm trầm. Ông ta quan sát Lê Kiến Mộc từ trên xuống dưới rồi nhíu mày:
"Lý Đại Đảm nói cô là Huyền Sư?"
Lê Kiến Mộc hiểu rõ bề ngoài trẻ tuổi của mình sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng cô không có hứng thú giải thích.
Cô kéo ghế ngồi xuống, giọng điềm nhiên:
"Nếu Lâm tiên sinh không tin, có thể rời đi ngay lúc này."
Lâm Cốc bật cười:
"Lê tiểu thư rất tự tin. Chỉ riêng sự tự tin này, tôi cũng nên tin cô được hai phần rồi nhỉ?"
Khóe môi Lê Kiến Mộc hơi nhếch lên nhưng không tiếp lời.
Lý Đại Đảm và Tôn Hỉ thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng, vội vàng lên tiếng hòa giải.
"Anh Lâm, Lê đại sư tuy còn trẻ, nhưng thực lực mạnh hơn rất nhiều so với những Huyền Sư lớn tuổi khác. Em đã kể với anh rồi mà…"
Tôn Hỉ cũng nhanh chóng tiếp lời:
"Lê đại sư, anh Lâm là đạo diễn rất nổi tiếng. Cô có thể không để ý, nhưng bộ phim 'Án Ảnh' đình đám trên mạng là do anh ấy đạo diễn."