"Ngươi... Ngươi thả ta ra! Nếu không... đại nhân nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi! Mau thả ta ra! Nhanh lên!"
Cô ta hét lên, nhưng trong giọng nói không giấu nổi run rẩy.
Lê Kiến Mộc cúi đầu, ánh mắt trầm ngâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vương Giai không có sát nghiệp trên người. Lần đầu tiên cô ta xuất hiện trước mặt cô là vào đêm hôm đó, khi từ thôn Cây Liễu trở về.
Khi ấy, dù đã là quỷ hồn, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, cũng chưa từng có ý định làm hại Hạ Thần.
Lúc đó, nghe đội trưởng Tiêu kể về quá khứ của Hạ Thần, Lê Kiến Mộc còn nghĩ rằng cô ta chính là Ninh Hiểu Ninh—một kẻ dù c.h.ế.t vẫn ôm chấp niệm, không dám tổn thương người mình yêu. Đối với trường hợp như vậy, Huyền Sư vốn chẳng muốn can thiệp.
Nhưng bây giờ thì khác.
Âm khí trên người Vương Giai vẫn sạch sẽ, nhưng nó lại quá nồng đậm. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lê Kiến Mộc cũng biết cô ta không phải quỷ tu luyện thành.
Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, cô ta đã thay đổi đến mức này—đến mức muốn g.i.ế.c cả Hạ Thần.
"Đại nhân..."
Lê Kiến Mộc khẽ nhếch môi, ánh mắt trầm tư.
Kẻ đứng sau chuyện này, rốt cuộc muốn gì khi bơm vào Vương Giai một lượng âm khí lớn như vậy, để cô ta đốt cháy giai đoạn mà mạnh lên?
Bên kia, Vương Giai liên tục vùng vẫy, muốn phá vỡ kết giới, nhưng bất lực.
"Hết hy vọng đi. Kết giới này đủ để chặn một lệ quỷ ngàn năm, cô có giãy giụa cũng vô ích thôi."
Vương Giai run rẩy quay đầu, lúc này mới để ý đến Phù Tang.
Vừa nhìn thấy anh ta, chân cô ta lập tức mềm nhũn.
Quỷ!
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Không chỉ là quỷ, mà còn là một kẻ có khí thế mạnh hơn cả "đại nhân" kia!
Ánh mắt cô ta xoay chuyển, ngay lập tức quỳ xuống, bò đến bên chân Lê Kiến Mộc, giọng nói đầy sợ hãi:
"Xin tha cho tôi! Tôi không làm chuyện xấu, không g.i.ế.c người! Tôi chỉ vì quá yêu Hạ Thần mà thôi. Dựa theo quy củ của giới huyền học, nếu g.i.ế.c tôi, cô cũng sẽ bị dính nhân quả! Xin cô... tôi có tiền, tôi có thể đi đầu thai! Cô thả tôi đi có được không? Tôi cầu xin cô..."
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn Phù Tang.
"Có vẻ cũng hiểu biết quy củ của Huyền Sư đấy." Cô thản nhiên nói, "Vậy nói xem, vị 'đại nhân' của cô rốt cuộc là ai?"
Sắc mặt Vương Giai cứng đờ, ánh mắt d.a.o động.
Lê Kiến Mộc không kiên nhẫn nhấc tay, đầu ngón tay lóe lên một ngọn lửa màu xanh nhạt.
Ngọn lửa trông bình thường, nhưng lại khiến người ta phát run từ tận linh hồn.
Vương Giai lập tức lùi về sau, sợ hãi nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Lê Kiến Mộc, cuối cùng cắn răng:
"Tôi... tôi nói! Đại nhân chính là—"
"BÙM!"
Lời còn chưa dứt, linh hồn cô ta đột nhiên nổ tung.
Âm khí cuồn cuộn tản ra, tạo thành một đợt chấn động dữ dội.
Lê Kiến Mộc theo bản năng lùi lại, nhưng còn có một người nhanh hơn cô.
Phù Tang xuất hiện ngay trước mặt, ôm lấy cô, lập tức rút lui ra sau.
Hai giây sau, anh ta mới thả cô ra.
Lê Kiến Mộc nhanh chóng quay đầu nhìn anh ta: "Anh không sao chứ?"
Phù Tang lắc đầu: "Không có gì."
Cô đánh giá anh ta một lượt, xác nhận hồn thể không tổn hại mới yên tâm.