Mấy ngày trước cô không có thời gian, hôm nay rảnh rỗi hơn nhưng phải tập trung học hành. Quan trọng nhất là cô phát hiện trình độ tiếng Anh của mình khá tệ, cần chăm chỉ trau dồi.
Lê Thanh Thanh trả điện thoại lại, ánh mắt vẫn dừng trên biểu tượng ứng dụng:
"Lúc nào cậu livestream nhớ gọi mình đấy! Mình muốn xem cậu bắt quỷ!"
"Không có bắt quỷ, chỉ xem tướng đoán mệnh thôi." Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ giải thích.
Lê Thanh Thanh khoát tay:
"Kệ! Dù sao mình vẫn muốn xem cậu livestream!"
"Được rồi."
Chủ đề này nhanh chóng bị gạt sang một bên, cả nhóm tiếp tục bàn về bài tập.
Đêm khuya, trong một bệnh viện nào đó.
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng chó mèo tru lên đầy ai oán.
Không ít bệnh nhân trở mình, bực bội lầm bầm:
"Không phải mùa giao phối mà… Sao nhiều chó mèo kêu thế nhỉ? Ầm ĩ c.h.ế.t mất!"
Sau đó, họ lại cuộn chăn, tiếp tục ngủ.
Nhưng trong một phòng chăm sóc đặc biệt, có người chẳng thể nào an giấc.
Một chàng trai trẻ đứng trong phòng bệnh, tay cầm la bàn, nét mặt nghiêm trọng.
Kim đồng hồ trên la bàn xoay cuồng điên loạn.
"Meo—!"
Đột nhiên, một con mèo đen lao tới, móng vuốt sắc nhọn xé gió mà đến.
Vân Dật biến sắc, nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị nó cào rách áo.
Anh ta cắn răng, rút một lá bùa, hét lớn:
"Âm tà thổi tán!"
Lá bùa bốc cháy, khói xám cuồn cuộn lan tỏa.
Những tiếng rên rỉ, gào rú của chó mèo vọng khắp căn phòng.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, Vân Dật liền trừng mắt kinh hãi.
Con mèo đen… không bị tổn hại!
Không những thế, nó càng trở nên to lớn hơn, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh u ám.
Nó nhe nanh, móng vuốt còn sắc bén hơn trước, mang theo sức mạnh tựa ngàn quân, lao thẳng đến Vân Dật!
Anh ta vung kiếm gỗ đào, dốc sức chống cự, nhưng chỉ trong tích tắc, cả người liền bị quật bay ra ngoài!
Bà chủ quán đồ nướng cùng người nhà lập tức lao tới, sốt ruột đỡ anh ta dậy.
Vân Dật ôm ngực, mặt trắng bệch, gượng cười:
"Không sao…"
Bà chủ run rẩy hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Vậy… đám quỷ hồn chó mèo kia…"
Câu nói còn chưa dứt, cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên tự động đóng sập lại!
Từ bên trong, tiếng chó mèo gào rú, cắn xé vang lên không dứt…
Sắc mặt Vân Dật tái nhợt, anh ta cắn răng gắng gượng, lảo đảo bước về phía cửa phòng bệnh. Nhưng mặc cho anh ta cố gắng thế nào, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Bà chủ hoảng loạn, gần như bật khóc:
"Phải làm sao bây giờ? Chồng tôi còn ở trong đó! Có khi nào xảy ra chuyện gì không?"
Con trai bà ta cũng sốt ruột không kém, anh ta túm lấy Vân Dật, giọng tức tối:
"Anh không phải người của Huyền Ý Môn sao? Mọi người đều nói Huyền Ý Môn lợi hại nhất, thế mà ngay cả một con chó, con mèo cũng không đối phó được? Nếu cha tôi có chuyện, ai chịu trách nhiệm?"
Vân Dật vốn đã kiệt sức, bị lắc mạnh như vậy liền phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống đất.
Cả hai mẹ con bà chủ đều sững sờ.
Nằm trên sàn, Vân Dật nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh ngày càng dữ dội, chợt nhớ ra điều gì đó, khó nhọc lôi điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong ký túc xá giữa đêm khuya, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Ai da, phiền c.h.ế.t đi được!" Lê Thanh Thanh lầm bầm, kéo chăn trùm kín đầu.
Mấy người còn lại trong phòng cũng bị làm phiền mà trở mình.
Lê Kiến Mộc mở mắt, nhíu mày nhìn màn hình điện thoại đang sáng rực. Cô vốn định tắt máy trước khi ngủ, nhưng vì bài tiếng Anh quá khó nên quên mất.
Không định bắt máy, nhưng nhìn thấy cái tên "Vân Dật" hiển thị, cô nhớ tới lần trước Hàn Không nói anh ta từng tìm mình vào tối muộn. Nghĩ ngợi một chút, cô vẫn nhận cuộc gọi.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói yếu ớt, đứt quãng của Vân Dật:
"Lê... Lê đại lão... cầu giúp đỡ..."
Lê Kiến Mộc lập tức ngồi dậy, giọng trầm xuống:
"Vị trí!"
Vân Dật gian nan báo địa chỉ bệnh viện.
Cô nhanh chóng xuống giường.
Trương Văn Tĩnh dụi mắt, thấy vậy liền hỏi:
"Cậu định ra ngoài à?"
"Ừm, có chút việc gấp."
"Nhưng mà cổng trường khóa rồi, không ra được đâu."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Trong bóng tối, cô mở cửa phòng, bên ngoài bất ngờ xuất hiện một cánh cửa đen kịt.
Cô không muốn mở Quỷ Môn ngay trong ký túc xá, nhưng nếu ra ngoài sẽ bị camera ghi lại, nên đành chấp nhận.
Đúng lúc đó, Lê Thanh Thanh mơ màng mở mắt, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị—Lê Kiến Mộc đặt một chân vào cánh cửa màu đen, rồi biến mất không dấu vết.
Cô ấy lập tức hít mạnh một hơi, vội vàng bịt miệng.
Tiếng động nhỏ nhưng vẫn làm người bên cạnh chú ý.