Cô lại hỏi ngược: "Mi mạnh như vậy, vì sao đến giờ vẫn chưa g.i.ế.c ông ta?"
"Ông ta" ở đây, đương nhiên là chỉ ông chủ tiệm đồ nướng trên giường.
Mèo đen im lặng hồi lâu, rồi mới trả lời:
"Quỷ ở công viên nói với tôi, Thiên Đạo tính nhân quả. Nếu g.i.ế.c người, m.á.u tanh sẽ mang đến báo ứng cho những người thân cận nhất. Mèo cũng bị áp dụng quy luật này sao?"
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu: "Người thân cận? Mi còn mèo con sao?"
Mèo đen cúi đầu, lắc nhẹ:
"Không… Tôi chỉ sợ liên lụy đến chủ nhân của tôi."
Từ lúc Lê Kiến Mộc bước vào, bên ngoài phòng bệnh không có bất cứ động tĩnh nào.
Những người chờ đợi bên ngoài, bao gồm Vân Dật và mẹ con bà chủ quán, đều nóng lòng sốt ruột.
Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra.
Mẹ con bà chủ lập tức nín thở.
Vân Dật yếu ớt hỏi: "Sao rồi?"
Nhưng ánh mắt anh ta lập tức bị thu hút bởi thứ trên tay Lê Kiến Mộc.
Cô giơ tay lên, trên lòng bàn tay là một con mèo đen nhỏ bé. Nhưng dù có kích thước nhỏ, một làn khí âm u màu đen vẫn quanh quẩn quanh nó, không thể che giấu.
Chỉ có Vân Dật mới nhìn thấy được điều này.
Anh ta khẽ nuốt nước bọt, nhưng khi đối diện với ánh mắt Lê Kiến Mộc, lập tức im lặng.
Lê Kiến Mộc quay sang bà chủ quán, giọng điềm nhiên:
"Điều kiện lúc trước tôi nói, bà còn nhớ không?"
Bà chủ thoáng run lên, mặt tái nhợt, suýt chút nữa đã bật khóc.
Con trai bà ta do dự một chút rồi nói:
"Đại sư, tôi nghe mẹ tôi kể cô đòi… hai mươi triệu? Nhưng hiện tại chúng tôi không có đủ tiền! Tôi đã tính rồi, tất cả tài sản trong nhà, kể cả nhà cửa xe cộ, chỉ được khoảng mười hai triệu thôi…"
Mấy chục năm nay, họ dựa vào việc g.i.ế.c chó mèo mà làm giàu, kiếm được không ít. Nhưng ở Bắc Thành, giá nhà đất quá cao. Con trai bà ta nói mười hai triệu, trong đó tám triệu đã là giá trị căn nhà họ đang ở.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nếu đưa hết số tiền đó cho Lê Kiến Mộc, cả gia đình họ sẽ hoàn toàn trắng tay.
Bà chủ mở miệng định nói gì đó, nhưng bị con trai kéo tay ngăn lại.
Anh ta chần chừ một chút rồi hạ giọng:
"Đại sư, hay là như thế này… Chúng tôi sẽ ghi giấy nợ. Số tiền còn thiếu, sau này sẽ trả góp dần cho cô. Cha mẹ tôi lớn tuổi rồi, nhưng tôi vẫn còn trẻ, có thể đi làm kiếm tiền. Chỉ cần cô chịu cứu cha tôi, được không?"
Lê Kiến Mộc nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén:
"Táng gia bại sản, bồi thường tiền lương mấy chục năm, chỉ để cứu người cha hơn năm mươi tuổi của anh... Anh thực sự không có lấy một câu oán hận sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người đàn ông cười khổ, vẻ mặt lộ rõ bất lực:
"Có thể làm gì được đây? Ông ấy là cha ruột tôi. Trước đây tôi không biết họ làm chuyện đó, nhưng suốt bao năm qua, tiền ăn mặc, học hành, cả tiền ra nước ngoài của tôi... đều là dùng mạng những con vật nhỏ bé kia đổi lấy."
Lê Kiến Mộc liếc nhìn bà chủ đang đứng phía sau anh ta, khóe môi khẽ nhếch:
"Bà dạy được đứa con trai tốt đấy."
Bà chủ mím chặt môi, không dám lên tiếng.
Lê Kiến Mộc quay đầu nhìn người đàn ông:
"Tôi có thể ngay lập tức cứu cha anh. Đổi lại, trong vòng một tuần, anh phải trả cho tôi mười triệu. Mười triệu còn lại, các người có thể trả dần trong hai mươi năm. Toàn bộ số tiền này phải có nguồn gốc hợp pháp, không được tiếp tục tàn sát những con vật nhỏ. Làm được không?"
Bà chủ vội vàng gật đầu lia lịa:
"Được! Được! Chúng tôi làm được!"
Chỉ cần trước mắt đồng ý đã, đợi chồng bà khỏe lại rồi tính tiếp. Dù sao cô ta cũng không thể khiến người ta đổ bệnh lần nữa, đúng không? Nếu làm vậy chẳng phải là cố ý hại người sao?
Nhưng con trai bà thì không nghĩ đơn giản như vậy. Anh ta cau mày suy nghĩ một lát, sau cùng vẫn cắn răng gật đầu, nghiêm túc nói:
"Tôi làm được!"
"Rất tốt!"
Lê Kiến Mộc khẽ cười, bước vào phòng bệnh.
Một con mèo đen bên cạnh l.i.ế.m móng vuốt, dáng vẻ nhàn nhã như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến nó.
Vân Dật do dự giây lát, rồi cũng bước theo sau.
Bà chủ và con trai bà ta nhìn nhau, rồi vội vàng đi vào cùng.
Bên trong, ông chủ tiệm đồ nướng nằm bất động trên giường bệnh.
Cả người ông ta bị âm khí xâm nhập, da trắng bệch như xác chết, nếu không phải điện tâm đồ vẫn còn d.a.o động, e rằng bà chủ đã sớm khóc ngất.
Lê Kiến Mộc tiến lên, đặt lòng bàn tay trên trán ông ta, nhắm mắt tập trung.
Ngay lập tức, từng làn sương đen cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể người bệnh, lao thẳng vào lòng bàn tay cô. Cảnh tượng này giống như hiệu ứng đặc biệt trong phim điện ảnh, khiến bà chủ kinh hãi che miệng, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Chỉ trong giây lát, sương đen tan biến. Lê Kiến Mộc rút tay lại.
Mà người đàn ông trên giường, kẻ đã hôn mê suốt mấy ngày qua, bệnh tình hết lần này đến lần khác bị tuyên bố nguy kịch—đột nhiên chậm rãi mở mắt.
"Cha!"
"Chồng ơi! Anh tỉnh rồi!"
Hai mẹ con lao đến, ôm lấy ông ta khóc rống.
Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ lặng lẽ lui sang một bên.
Cô giơ tay lên, trên đầu ngón tay trắng nõn tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.