Xong xuôi, cô cùng Lê Thanh Thanh dẫn Lý Muội rời đi.
Ba người vừa đi chưa bao lâu, xe cảnh sát và đám đông đã ùn ùn kéo đến. Không lâu sau, cả khu vực sáng rực ánh đèn, mọi người bàn tán xôn xao về cái hố sâu cùng gốc đại thụ vừa bị đào lên, đoán già đoán non về nguyên nhân.
…
Sau khi xác nhận Lý Muội chỉ bị chấn động nhẹ và không có gì đáng ngại, Lê Kiến Mộc mới yên tâm.
Cô đưa Lý Muội về phòng trọ.
Lê Thanh Thanh lần đầu tiên đặt chân đến đây, vừa nhìn đã chê bai:
"Đặc biệt thuê gần trường học luôn? Tình thầy trò của hai người đúng là tốt quá rồi nhỉ?"
"Trùng hợp thôi." Lê Kiến Mộc hờ hững đáp, "Mình sợ quấy rầy bạn cùng phòng nên thuê riêng để có chỗ đặt chân."
"Trời ạ, vậy sao cậu không dứt khoát thuê hẳn hai phòng, mỗi ngày kèm cặp đồ đệ đi? Ở chung phòng chật chội với bọn mình không khó chịu lắm à?"
Lê Kiến Mộc đặt bút xuống, bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Cậu có thể nói chuyện bình thường được không?"
Lê Thanh Thanh lập tức sấn tới trước mặt cô, ánh mắt lấp lánh: "Vậy cậu đồng ý dạy mình huyền học đi!"
Lê Kiến Mộc không đáp, chỉ tiện tay lấy quyển sách Lý Muội đặt bên gối, mở ra rồi hỏi:
"Cậu đọc hiểu cuốn này không?"
Lê Thanh Thanh nheo mắt nhìn, bán tín bán nghi:
"Cậu đọc hiểu à?"
Cô ấy tùy tiện lật xem, sau đó chẳng chút khó khăn đọc trôi chảy hết trang đầu tiên.
Lê Kiến Mộc thoáng nhướng mày.
"Thế cậu hiểu ý nghĩa của nó không?"
"Hừm, Lê Kiến Mộc, mình sửa lại cậu một chút nha." Lê Thanh Thanh vênh mặt tự hào, "Tuy cấp hai, cấp ba mình đều học ở nước ngoài, nhưng tiếng Trung của mình không kém đâu! Thơ cổ mình đọc không ít hơn cậu đâu đấy!"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nói rồi, cô ấy chỉ vào trang sách:
"Hai câu này nói về trời đất và địa phủ. Phần sau là tiên, người, ma, rồi đến linh khí thuần khiết..."
Lê Kiến Mộc im lặng quan sát.
Không ai dạy mà cũng hiểu.
Cô lại hỏi tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Vậy cậu có thể giải thích nghĩa sâu hơn của đoạn này không?"
Lê Thanh Thanh ngồi đó, cầm quyển sách trên tay mà đầu óc cứ quay mòng mòng. Cô cố đọc từng dòng chữ, nhưng càng đọc lại càng rối, cứ như đang nhìn vào một bức tranh trừu tượng, càng chăm chú lại càng chẳng hiểu gì.
Cô ngẩng đầu, nhìn sang Lê Kiến Mộc, ánh mắt đầy mong đợi.
"Trang đầu tiên này… thật sự là đọc không hiểu! Cậu nói xem, có phải do mình vô duyên với huyền học không?"
Lê Kiến Mộc bình thản đáp: "Không hẳn. Đọc không hiểu là chuyện bình thường. Nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng tính cậu quá nóng nảy."
Lê Thanh Thanh bĩu môi. "Làm gì có, mình cũng kiên nhẫn lắm mà!"
Lê Kiến Mộc lắc đầu, giọng điềm tĩnh: "Huyền học cần sự tĩnh lặng, phải chậm rãi cảm nhận và lĩnh hội. Nếu chỉ học nửa chừng mà bỏ dở, hậu quả không nhẹ đâu—có thể tổn thọ, thậm chí bị phản phệ. Cậu có chắc là mình chịu được không?"
Lê Thanh Thanh im lặng vài giây, trong đầu hiện lên hình ảnh Lê Kiến Mộc đứng giữa không trung, tay kết ấn, ánh kiếm rực rỡ xuyên qua rễ cây khổng lồ. Chút khổ luyện có là gì so với những điều thần kỳ ấy?
Cô vỗ ngực, kiên quyết: "Mình chịu được! Bất cứ hậu quả gì mình cũng chấp nhận!"
Lê Kiến Mộc gật đầu. "Được."
Cô xoay người rời đi, lạnh nhạt nói: "Về ký túc xá thôi, sắp đóng cửa rồi."
Lê Thanh Thanh bỗng sực nhớ ra gì đó, vội giơ quyển sách lên. "Mình mượn cái này đọc, không sao chứ?"
"Đó là sách của Lý Muội."
"Thì mình chép lại một bản, lát nữa trả cậu!"
Lê Kiến Mộc nhìn cô vài giây, giọng bình thản: "Buông xuống. Đợi ngày mai cô ấy tỉnh dậy rồi mượn sau."
Lê Thanh Thanh lầm bầm: "Thiên vị."
"Không phải thiên vị. Cậu nên sửa thói quen này—đừng tùy tiện lấy đồ của người khác."
"Rồi rồi, biết rồi!" Lê Thanh Thanh miễn cưỡng đặt quyển sách xuống.
Sau khi sắp xếp mọi thứ trong phòng trọ, Lê Kiến Mộc lấy ra hạt châu khắc hoa từ chỗ Lý Muội.
Lê Thanh Thanh nhìn viên châu trong tay cô, nhớ đến chuyện lúc trước liền nhỏ giọng nói: "Đại nhân trong hạt châu này hình như hơi yếu, ngay cả bản thân còn chẳng bảo vệ được."
Lời vừa dứt, một luồng khí đen từ hạt châu b.ắ.n ra, bịt kín miệng cô.