Trần Viễn run rẩy chỉ vào gầm giường, môi mấp máy nhưng không thể thốt lên lời.
Trương Thiến cau mày, theo hướng tay anh ta chỉ nhìn xuống.
Khoảnh khắc đó, đồng tử cô ta co lại.
Dưới gầm giường chật hẹp, một khuôn mặt trắng bệch đối diện với họ. Đôi mắt trừng lớn vô hồn, cơ thể nửa thối rữa bị gập vặn vẹo một cách không hợp lý để nhét vào khoảng trống nhỏ bé.
Không khí như ngưng đọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trương Thiến sững người trong giây lát, rồi thẳng thừng... ngất xỉu.
Trần Viễn cố nén cảm giác tê liệt nơi chân, gắng gượng đứng dậy, kéo lê thân mình chạy ra ngoài. Anh ta vừa lắp bắp gọi điện cho chủ nhà, vừa hét lớn kêu cứu:
"Người đâu! Mau đến đây! Có thi thể!"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nhưng anh ta không thấy được—
Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, Trương Thiến vốn đang nằm trên sàn bất chợt mở mắt.
Ánh mắt cô ta trống rỗng, không chút biểu cảm.
Chỉ trong chớp mắt, cô ta xoay người, dứt khoát lôi t.h.i t.h.ể dưới gầm giường ra.
Cánh tay mảnh khảnh bế bổng t.h.i t.h.ể nặng trịch như ôm một con búp bê nhẹ tênh.
Bên ngoài hành lang bắt đầu có tiếng bước chân.
Trương Thiến liếc nhanh về phía cánh cửa đang khép hờ, rồi không chút do dự, ôm t.h.i t.h.ể lao vọt ra cửa sổ, chạy như bay về phía cổng.
...
Trong khi đó, Trần Viễn vội vàng kéo một đám du khách vào phòng:
"Dưới gầm giường này có thi thể! Bạn gái tôi sợ đến ngất xỉu! Mọi người giúp tôi với!"
Anh ta nói dồn dập, hơi thở gấp gáp. Nhưng khi quay đầu nhìn lại—
Căn phòng trống rỗng.
Không có thi thể.
Không có Trương Thiến.
Trần Viễn c.h.ế.t sững.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, có người bật cười:
"Đâu có t.h.i t.h.ể nào?"
"Bạn gái anh đâu?"
"Có khi nào anh ngủ nhiều quá hóa lú rồi không?"
"Hay là cãi nhau với bạn gái, cô ấy bỏ đi, anh bịa chuyện này ra hả?"
Trần Viễn cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Anh ta lắp bắp, môi mấp máy gọi cái tên quen thuộc:
"Thiến Thiến... Thiến Thiến..."
...
Ở một nơi khác.
Lê Kiến Mộc bước đi không chút khó khăn giữa con đường núi khúc khuỷu, bám theo những bóng quỷ đang bay phía trước.
Trái ngược với cô, hai người đi sau là Lương Triết và Lê Niên Tây lại đang chật vật đuổi theo.
Dù cả hai đều được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng ban đêm đi đường núi vẫn không thể so với một Huyền Sư như cô.