Lê Trung Đình vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng điềm tĩnh:
"Cha đã 18 năm không liên lạc với đại sư huyền học đó. Cha từng nghĩ đứa bé đã sớm không còn nữa. Hơn nữa, ngay từ đầu cha cũng không dám chắc Mộc Mộc có phải là con gái ruột hay không. Trong lòng cha từng có nghi ngờ, nhưng không tiện nói ra với các con. Chỉ đến bây giờ, khi kết quả đã rõ ràng, cha mới dám thừa nhận."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Dịch Nam nheo mắt, trong lòng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể tìm ra điểm nào không hợp lý.
Lê Vấn Bắc khoanh tay, lạnh nhạt hỏi lại:
"Nhưng mà không phải trước đây mẹ từng nói chỉ sinh có một đứa thôi sao?"
Hoắc Uyển thoáng giật mình, sau đó mỉm cười giải thích:
"Khi đó mẹ không biết mà. Các con đều biết năm đó mẹ sinh khó, sau khi sinh xong thì ngất đi. Đến khi tỉnh lại đã là mấy tiếng sau, cha các con đã đưa một đứa đi rồi. Lúc ấy bên cạnh mẹ chỉ còn mỗi Thanh Thanh, đương nhiên mẹ nghĩ mình chỉ sinh một đứa thôi."
Lê Vấn Bắc lẩm bẩm:
"Là vậy sao...? Nghe cũng có vẻ hợp lý."
Hai vợ chồng Lê Trung Đình lại chuyển ánh mắt sang Lê Niên Tây.
Lê Niên Tây không bày tỏ thái độ ngay, chỉ bình thản cắt quả táo trên tay làm đôi. Anh đưa nửa quả cho Lê Thanh Thanh, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt Lê Kiến Mộc, cười nhạt:
"Mộc Mộc, chào mừng em về nhà."
Lê Kiến Mộc mỉm cười nhận lấy, dịu dàng đáp:
"Em cảm ơn anh ba."
Lúc này, mọi ánh mắt đều dồn về phía Lê Thanh Thanh.
Cô ấy dựa vào đầu giường, đôi mắt vô hồn, cả người như chìm trong suy tư.
Mọi người đều cho rằng cô đang cố tiêu hóa thông tin về việc đột nhiên có thêm một người chị em song sinh.
Nhưng họ không biết rằng, vào khoảnh khắc này, trong đầu cô vang lên một giọng nói kỳ lạ.
[Ký chủ, bọn họ đang lừa cô. Cô không phải con gái ruột của Lê gia, cũng không phải song sinh với Lê Kiến Mộc. Cô là thiên kim giả, còn cô ta mới là thiên kim thật.]
[Hơn nữa, cô ta thừa biết người Lê gia yêu thương cô. Nếu tin tức thiên kim thật giả bị phanh phui, chắc chắn họ sẽ không nỡ để cô đi. Vì thế, cô ta quyết định đóng vai người tốt, đề nghị giữ bí mật, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng hai người là song sinh.]
Lê Thanh Thanh siết chặt góc chăn, đầu óc trống rỗng, trái tim như rơi xuống vực thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trong đầu Lê Thanh Thanh, giọng nói lải nhải không ngừng vang lên:
[Ký chủ, chiêu lấy lui làm tiến này không chỉ khiến cô thật lòng coi cô ta là chị gái, mà còn làm cha mẹ Lê gia áy náy, thiên vị cô ta hơn. Cô nhất định phải sớm lên kế hoạch cho mình, không thể để bị lừa được.]
[Ký chủ, tốt nhất bây giờ cô nên khóc một chút, tỏ ra đáng thương rồi nói hoan nghênh chị gái về nhà. Hoặc có thể uất ức hỏi cha mẹ rằng sau này có chị gái rồi thì họ còn yêu thương mình không, càng khiến họ đau lòng càng tốt.]
Lê Thanh Thanh nhíu chặt mày, đầu đau như búa bổ. Những lời này không ngừng vang vọng trong đầu khiến cô sắp phát điên.
Bên ngoài, Hoắc Uyển lo lắng nhìn cô, dịu dàng hỏi:
"Thanh Thanh, con sao thế? Có phải đầu vẫn còn đau không?"
"Đói bụng à? Muốn ăn gì không? Để mẹ bảo anh đi mua nhé?"
Lê Thanh Thanh ôm đầu, hoàn toàn không nghe thấy lời bà. Tiếng nói trong đầu quá ồn ào.
[Ký chủ, cô thật sự nên—]
"A! Đừng nói nữa! Ồn c.h.ế.t đi được!"
Cô bất ngờ hét lớn, khiến căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Không đợi cô thở phào, ngẩng đầu lên liền thấy Hoắc Uyển ngơ ngác đứng yên, còn Lê Kiến Mộc thì nhìn cô đầy kinh ngạc.
Lê Thanh Thanh mím môi, vội vàng nhỏ giọng nói:
"Mẹ, con xin lỗi… Con không phải đang rống mẹ đâu."
Cô liếc sang Lê Kiến Mộc một cái, rồi hoảng hốt giải thích:
"Con rất thích Lê Kiến Mộc, cũng rất vui khi có chị gái… chỉ là…"
Cô muốn nói gì đó nhưng lại thấy cổ họng nghẹn lại, hoàn toàn không thể thốt ra hai chữ "hệ thống".
Đến tận bây giờ, cô vẫn không biết rốt cuộc thứ này xuất hiện trong đầu cô bằng cách nào, cũng không hiểu nó muốn làm gì!
Hoắc Uyển vội trấn an:
"Mẹ hiểu, mẹ hiểu hết mà. Mẹ biết chuyện này quá bất ngờ, con chưa thể tiếp nhận ngay cũng là bình thường. Nhưng con yên tâm đi, cha mẹ và các anh vẫn luôn yêu thương con như trước. Chỉ cần con là Thanh Thanh của ngày trước, mọi thứ sẽ không thay đổi."
Trong đầu cô lại vang lên một giọng nói lạnh lẽo:
[Đừng tin bà ta. Giả sao có thể bằng ruột thịt? Hiện tại bọn họ có thể thật lòng yêu thương cô, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi. Nếu không thì kiếp trước cô đã không c.h.ế.t thảm như vậy.]