Lê Kiến Mộc tiện tay cầm quyển sách hàng mẫu lên, lật qua mấy trang.
Mỗi kiểu trang sức trong đó đều vô cùng hoa lệ, dù cô không hiểu nhiều về châu báu cũng có thể nhận ra giá trị kinh người của những món này.
Thế nhưng, cô không mấy hứng thú, chỉ xem qua một lát rồi đặt quyển sách sang một bên.
"Ăn bữa cơm đơn giản với người thân trong nhà là được rồi mà?"
Lê Thanh Thanh lắc đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
"Sao có thể đơn giản như vậy được! Sau này chị cũng cần mở rộng mối quan hệ trong giới, quen biết nhiều người sẽ tiện hơn. Hơn nữa, không chỉ là vì chị, em trước giờ ở nước ngoài, cũng không thân thuộc với giới thượng lưu Bắc Thành. Lần này là cơ hội tốt để mọi người làm quen luôn."
Nói xong, cô ấy vui vẻ ôm lấy cánh tay Lê Kiến Mộc lắc lư, cười hì hì:
"Với cả, nhân dịp này để người ta thấy rằng người Lê gia chúng ta ai cũng xinh đẹp!"
Lê Kiến Mộc khẽ bật cười: "Vậy em chọn đi, chị mặc giống em là được."
Lê Thanh Thanh lập tức lắc đầu như trống bỏi:
"Không được đâu! Khí chất hai chúng ta khác nhau mà, em chọn chắc chắn chị sẽ không thích!"
Cũng đúng.
Lê Kiến Mộc lại cầm quyển sách hàng mẫu lên, lần này nghiêm túc xem xét hơn.
Cô còn chưa kịp chọn xong, bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa. Dì giúp việc đứng trước cửa, nhẹ giọng báo:
"Tiểu thư, Chu tiên sinh bên nhà đối diện đến thăm ạ."
Rồi chợt nhớ ra gì đó, cô ấy hào hứng kéo tay Lê Kiến Mộc:
"Đúng rồi, chị còn chưa gặp anh ấy bao giờ! Đi thôi, đi xuống, em giới thiệu hai người với nhau!"
Lê Kiến Mộc bị kéo xuống lầu, vừa đặt chân vào phòng khách, ánh mắt cô thoáng lóe lên một tia ngạc nhiên.
Người đàn ông đứng đó, cô đã từng gặp vào sáng nay.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lúc đó khoảng cách khá xa, không nhìn rõ được, nhưng bây giờ lại thấy rõ ràng.
Một chút hứng thú hiện lên trong mắt cô.
Lê Thanh Thanh hào hứng kéo tay Chu Tuấn Ngạn, giới thiệu:
"Chu Tuấn Ngạn, đây là chị gái em, cũng là bạn cùng phòng của em. Bọn em là song sinh đấy, có phải chị ấy trông rất giống em hồi trước không? Chị ấy tên là Lê Kiến Mộc, sau này anh phải gọi chị theo em đó!"
Lê Kiến Mộc liếc cô ấy một cái.
Bình thường gọi thẳng tên cô, vậy mà giờ lại bắt người ta gọi cô là chị?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Thanh Thanh tiếp tục vui vẻ khoe khoang:
"Lê Kiến Mộc, đây là bạn trai em, Chu Tuấn Ngạn. Thế nào? Nhìn cũng được đúng không?"
Cô ấy cười híp mắt, ghé sát tai Lê Kiến Mộc thì thầm:
"Chị thấy sao? Tướng mạo thế nào? Có phải kiểu cặn bã không? Có phải em với anh ấy có duyên phận không?"
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng gật đầu với Chu Tuấn Ngạn, không trả lời câu hỏi của Lê Thanh Thanh.
Cô có thể cảm nhận được trên người anh ta có dấu hiệu đã được sửa mệnh.
Chu Tuấn Ngạn nở nụ cười tươi, hàm răng trắng bóng lộ ra, vẻ ngoài trẻ trung hào sảng, đúng kiểu dễ khiến người ta có thiện cảm.
"Chị, chào chị."
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu: "Chào cậu."
Dì giúp việc bưng khay trái cây lên, ba người cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Lúc này, Hoắc Uyển vẫn đang bận rộn gọi điện thoại trong phòng làm việc, Lê Vấn Bắc thì không biết đã chạy đi đâu.
Chu Tuấn Ngạn lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, vừa đặt xuống bàn đã thu hút ánh mắt của Lê Thanh Thanh.
Cô ấy tò mò hỏi: "Cái gì thế? Cho em à?"
Chu Tuấn Ngạn lắc đầu cười: "Không, đây là quà tặng chị gái. Chúc mừng chị ấy bình an trở về nhà."
Lê Thanh Thanh cười tít mắt, vỗ vai Chu Tuấn Ngạn: "Giỏi lắm, biết lấy lòng chị gái em, làm tốt lắm!"
Nhưng ngay khi chiếc hộp mở ra, cô ấy lập tức sững sờ.
Bên trong là một bộ trang sức bằng lục bảo, viên đá lớn lấp lánh ánh sáng xanh sâu thẳm.
Ánh mắt Lê Thanh Thanh lập tức sắc bén, nhìn thẳng vào Chu Tuấn Ngạn.
Lấy lòng chị gái là chuyện bình thường, tặng quà ra mắt cũng hợp lý, nhưng bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy… Anh ta đang có mục đích gì?
Trong đầu Lê Thanh Thanh vang lên giọng nói của hệ thống, đầy châm chọc:
[Ký chủ, tôi đã nói rồi mà. Lê Kiến Mộc là thiên kim thật sự, chỉ là bây giờ còn chưa lộ rõ mà thôi. Sau này, tất cả mọi người sẽ càng thiên vị cô ta. Nếu cô còn tiếp tục ngu ngốc, ha ha, cuối cùng cô sẽ không còn đường lui đâu!]
Lê Kiến Mộc cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cô chú ý thấy sắc mặt của Lê Thanh Thanh liền hỏi ngay:
"Cậu tặng à?"
Chu Tuấn Ngạn vội vàng xua tay: "Không phải, không phải, là cậu em nhờ gửi tặng."
Lê Thanh Thanh nhíu mày: "Chú ba Yến gia? Chị quen chú ba Yến gia sao? Không phải chú ấy cũng là khách hàng của chị đấy chứ?"
"Khách hàng?" Chu Tuấn Ngạn thoáng khó hiểu.
Lê Kiến Mộc không trả lời, chỉ lặng lẽ chạm vào mặt dây chuyền lục bảo trong hộp.
Viên đá quý tỏa ra ánh sáng xanh thăm thẳm, mang theo hơi thở cổ xưa, như thể linh khí bị phong ấn bên trong, mơ hồ có dấu hiệu muốn phá tan gông cùm xiềng xích.