Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 314



Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Viên gạch rơi xuống tựa như một tín hiệu, khiến đám công nhân kích động bắt đầu xô đẩy nhau. Cũng may anh ta có mang theo nhiều người, kịp thời khống chế tình hình, không để xảy ra xung đột nghiêm trọng hơn.

Sau đó, anh ta phải đến đồn cảnh sát, lại đàm phán với bên đại diện công trường. Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, chỉ có thể dùng bốn chữ để diễn tả: gà bay chó sủa.

Mọi người nghe vậy đều lo lắng, liên tục dặn dò anh ta sau này phải cẩn thận hơn.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lê Dịch Nam gật đầu, trầm giọng nói:

"Con sẽ xử lý tốt chuyện này."

Lê Dịch Nam đưa mắt nhìn Lê Kiến Mộc, giọng điềm tĩnh hỏi:

“Mộc Mộc, em thấy dự án này có thể tiến hành thuận lợi không?”

Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng điều gì đó khó đoán.

“Anh cả đã từng nghe qua một câu chưa?”

“Câu gì?”

Cô chậm rãi nói:

“Mệnh càng tính càng mỏng. Nhân sinh nếu có đáp án chính xác thì còn gì thú vị? Cuộc đời con người chẳng phải là tự mình trải nghiệm sao?”

Lê Dịch Nam khẽ sững lại, rồi bật cười:

“Nói cũng đúng. Hôm nay anh cả đúng là bị dọa một phen.”

Lê Kiến Mộc nhẹ giọng trấn an:

“Anh cứ thoải mái mà làm, dù có vấp ngã cũng chỉ là kinh nghiệm đáng giá.”

Nhìn cô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt tĩnh lặng mà thâm thúy, Lê Dịch Nam chợt cảm thấy cô gái này có một nét đáng yêu rất riêng.

Anh giơ tay xoa đầu cô:

“Anh hiểu rồi.”

Nói xong, anh đứng dậy bước về phía phòng thay đồ.

Lê Kiến Mộc chớp mắt, cau mày nhẹ, tay đưa lên vuốt lại mái tóc.

Cô không còn là trẻ con nữa!

Bữa cơm tối kết thúc, Lê Dịch Nam cũng đưa ra món quà anh đã chuẩn bị cho cô.

Không cầu kỳ rườm rà, anh đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn:

“Trong thẻ có hai nghìn vạn, em cứ thoải mái tiêu. Nếu số dư dưới hai trăm vạn, trợ lý của anh sẽ tự động nạp thêm, không cần lo lắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Vấn Bắc nhướng mày kêu lên:

“Ôi trời, anh cả, như vậy chẳng phải là quá thiếu thành ý sao? Bọn em đều đã chọn quà rất dụng tâm mà.”

Lê Dịch Nam liếc mắt nhìn cậu:

“Bao gồm cả em sao?”

Lê Vấn Bắc nghẹn lời, nghĩ đến món quà mình tặng so với người khác, lập tức im bặt.

Lê Kiến Mộc cầm lấy thẻ, trở về phòng.

Thời gian vẫn còn sớm, cô cẩn thận sắp xếp lại những món quà được tặng rồi mới mở hộp quà của Lê Vấn Bắc. Bên trong là một chiếc máy nghe nhạc cùng album nhạc của chính cậu ấy.

Sau một hồi loay hoay tìm hiểu cách sử dụng, cuối cùng cô cũng bật được bài hát đầu tiên.

Giai điệu chậm rãi vang lên, giọng hát của Lê Vấn Bắc trầm ấm, mang theo một nỗi niềm sâu lắng. Không giống với những ca sĩ thần tượng đang thịnh hành, chất giọng của cậu ấy lại có sức hút rất riêng, kể lên một câu chuyện bằng âm nhạc.

Lê Kiến Mộc khẽ nhắm mắt, ngón tay gõ nhẹ theo nhịp.

Một lát sau, cô mở mắt, cầm lấy miếng phỉ thúy mà Lê Thanh Thanh tặng.

Rút một con d.a.o rọc giấy, cô dùng linh lực bao phủ lưỡi dao, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc.

Kim Nghiêu vỗ cánh, giọng lười biếng vang lên:

“Cô định làm pháp khí hộ thân sao? Loại tấn công hay phòng ngự?”

Lê Kiến Mộc không ngẩng đầu, thản nhiên đáp:

“Phòng ngự, để tặng người nhà.”

Cô không quen cảm giác có người thân, cũng không biết cách để hòa nhập.

Nhưng hôm nay nhận được nhiều quà như vậy, cô chợt hiểu ra—thì ra khi gặp mặt, người ta thường chuẩn bị quà tặng.

Miếng phỉ thúy này không lớn, nhưng đủ để chế tác thành mấy món trang sức phòng ngự nho nhỏ.

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng, Lê Vấn Bắc đứng chần chừ trước cửa.

Cậu do dự mãi, cuối cùng quyết định lên đây tìm Lê Kiến Mộc nói chuyện. Nhưng khi vừa đến nơi, lại nghe thấy tiếng hát từ trong phòng vọng ra.

Lê Vấn Bắc khựng lại, bàn tay đang định gõ cửa cũng dừng giữa không trung.

Giai điệu ấy quen thuộc vô cùng—là ca khúc trong album của cậu.

Khóe môi Lê Vấn Bắc chợt cong lên.

Ha, biết thưởng thức như vậy mới gọi là có mắt nhìn chứ!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com