Cả người Lê Thanh Thanh như bị rút cạn năng lượng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Dù chưa thành công hoàn toàn, nhưng cô vẫn vô cùng phấn khích.
Nhìn đôi tay run run của mình, khóe môi cô cong lên:
"Dẫn khí nhập thể... thật sự thành công rồi! Sau này mình cũng là người trong giới huyền học!"
"Chúc mừng ký chủ."
Giọng hệ thống có chút vui vẻ.
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, một ngày nào đó sẽ vượt qua Lê Kiến Mộc, hoàn toàn kiểm soát vận mệnh của mình."
Nụ cười trên mặt Lê Thanh Thanh chợt vụt tắt.
"Vượt qua chị ấy? Cướp đi những gì thuộc về họ? Tôi không cần."
Cô lạnh nhạt đáp, nhưng rồi bỗng giật mình nhớ ra:
"Khoan đã, hạt châu khắc hoa hôm qua đâu rồi?"
Hệ thống đột nhiên im lặng.
Linh cảm bất an trỗi dậy, Lê Thanh Thanh nghiến răng:
"Đừng nói với tôi là cậu làm mất rồi đấy! Rốt cuộc cậu muốn thứ đó làm gì? Hệ thống trong tiểu thuyết người ta đâu có hành động như cậu!"
"...Ký chủ, tôi không thể nói."
"Không thể nói? Cậu không phải người thế giới này, chỉ là một hệ thống. Vậy thì tại sao cậu lại cần pháp khí kia? Thường thì nhiệm vụ đoạt đồ sẽ thuộc về ký chủ, nhưng lần này, cậu lại tự ý giữ lấy. Hạt châu đang ở đâu?"
Lê Thanh Thanh nhíu mày, chờ đợi câu trả lời từ hệ thống. Nhưng đối diện với sự chất vấn gay gắt của cô, nó lại giữ im lặng.
Cô bực bội: "Này, đừng có mà giả chết! Sao lúc không ai bảo thì lải nhải suốt, còn giờ tôi hỏi thì lại câm như hến vậy? Tôi nói cho mi biết, nếu không chịu giải thích, sau này đừng có mà réo vào đầu tôi nữa, phiền c.h.ế.t đi được!"
Hệ thống thở dài trong lòng. Nếu không phải vì thần mạch trên người cô ta, nó đâu đến mức bị một cô gái nhỏ mắng chửi như thế này.
Không được, không thể tức giận!
Rất lâu sau, giọng nói lạnh lùng, ra vẻ thần bí của hệ thống mới vang lên trong đầu cô:
"Mong ký chủ đừng nghi ngờ bổn hệ thống. Mọi hành động của hệ thống đều dựa trên vận mệnh của ký chủ mà đưa ra quyết định chính xác nhất. Sau này cô sẽ hiểu."
Lê Thanh Thanh trừng mắt, cảm giác như bị lừa gạt. Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng không có chứng cứ để phản bác.
Cô khoanh tay, hừ lạnh: "Mi đúng là kỳ quặc. Tốt nhất đừng có mà chơi xỏ tôi, nếu không… Nếu không tôi tự sát, kéo mi c.h.ế.t chung luôn đấy!"
Dù gì cô cũng đã đọc tiểu thuyết, ký chủ và hệ thống thường gắn liền với nhau. Nếu cô không thể sống tự do, thì hệ thống cũng đừng hòng dễ chịu!
Hệ thống im lặng.
Trong lòng nó cười nhạt—cô gái này tưởng mình là cái gì chứ?
"Yên tâm, hệ thống sẽ không làm hại cô."
"Tạm thời tin vậy. Hừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dưới ánh sáng ấm áp của buổi sáng, cả nhà quây quần bên bàn ăn. Lê Kiến Mộc ngồi đối diện với Lê Niên Tây, bên cạnh là Lê Trung Đình và Lê Dịch Nam.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Dịch Nam vẫn chưa quên chuyện hôm qua, vừa ăn vừa lo lắng hỏi: "Mộc Mộc, hôm nay anh cả không gặp tai nạn đổ m.á.u nữa chứ?"
Anh ta vẫn còn sợ hãi sau sự việc hôm qua.
Lê Kiến Mộc liếc nhìn anh ta, chậm rãi lắc đầu: "Không có, hôm nay anh cả rất an toàn."
Sau đó, cô lại đưa mắt nhìn sang Lê Trung Đình: "Cha cũng vậy."
Lê Trung Đình cười thoải mái: "Vận may của cha vẫn luôn tốt mà."
Lê Kiến Mộc cũng cười một cái, nghĩ tới họa sĩ kia cô đột nhiên hỏi: “Quan hệ giữa Đinh gia và nhà ta thế nào ạ?”
“Cũng không tệ lắm, nhà đấu giá của nhà chúng ta từng bán đấu giá bức tranh của ông nội Đinh Vân, hai nhà có chút hợp tác. Nhưng mà Đinh Vân và Tây Tây thân hơn chút, bọn họ tuổi tác xấp xỉ, khi còn nhỏ cùng nhau lớn lên.” Lê Trung Đình trả lời.
Lê Niên Tây nói tiếp: “Nhưng mà sau khi anh nhập ngũ, bọn anh liên lạc tương đối ít, sao thế, có phải trên người cậu ấy có gì không đúng hay không?”
Lê Kiến Mộc im lặng một lát, gật đầu đáp.
“Có lẽ là anh ta… Sinh bệnh, phương diện tinh thần có vấn đề, nếu không dẫn đường cẩn thận, có khả năng cao sẽ tự sát.”
Mấy người sửng sốt.
Lê Dịch Nam nhìn trái nhìn phải một lát: “Chuyện này không có khả năng lắm đâu, tháng trước cậu ấy còn liên lạc với anh, nói muốn hợp tác với nhà đấu giá của chúng ta mà.”
“Không phải là tác phẩm của ông cụ Đinh gia đã bán đấu giá xong rồi sao? Cậu ấy hợp tác với nhà chúng ta kiểu gì?”
Lê Dịch Nam đáp: “Bản thân cậu ấy cũng là họa sĩ, đương nhiên là bán đấu giá tác phẩm của cậu ấy ạ.”
Nhưng mức độ nổi tiếng của Đinh Vân kém xa ông nội anh ta, dù sao vẫn còn trẻ tuổi, có lẽ có thiên phú rất cao trong vẽ tranh, nhưng với năng lực hiện giờ của anh ta, tác phẩm của anh ta còn chưa đạt tới tư cách tiến vào nhà đấu giá của Lê gia.
Nhưng thật ra có thể mở triển lãm tranh cỡ nhỏ hay là hợp tác với một số tiệc tối từ thiện.
Cho nên lúc ấy Lê Dịch Nam từ chối.
“Lúc đó cậu ấy chỉ nói giỡn hai câu, sau khi con từ chối cậu ấy cũng không tức giận, còn hỏi khi nào lão tam trở về, nói khi nào rảnh lại tới trong nhà ăn cơm, nhìn rất thoải mái.”
Vẻ mặt Lê Trung Đình nghiêm túc lắc đầu:
“Nhìn thoải mái không đại biểu vui vẻ, Tây Tây, hôm nay con rảnh rỗi thì đi tâm sự với cậu ấy đi, lát nữa cha lại gọi điện cho cha cậu ấy.”
Lê Niên Tây gật đầu.
Lê Dịch Nam không nhịn được giội nước lã:
“Cha, đừng trách con nói chuyện khó nghe, nếu Đinh Vân thật sự mắc bệnh tâm thần, cha cậu ấy tuyệt đối chiếm hơn nửa nguyên nhân, cha còn không bằng đừng nói.”
Lê Trung Đình dừng lại.
Lê Niên Tây sợ Lê Kiến Mộc không hiểu, chủ động nói:
“Năm đó cha Đinh Vân ngoại tình, mẹ cậu ấy không thể nhịn được nữa nhảy lầu tự sát, mà cha Đinh Vân sau đó ném cậu ấy cho ông cụ Đinh, nhiều năm như vậy vẫn luôn ít liên lạc.”