Lê Kiến Mộc lặng lẽ nghe bọn họ trao đổi, trong lòng thầm đánh giá.
Thứ nhất, Cục Đặc Sự dường như không thể khiến các thế lực tâm phục khẩu phục.
Thứ hai, quan hệ giữa Cục Đặc Sự và các môn phái huyền học ở Hải Thành có vẻ không mấy tốt đẹp.
Thứ ba, những vấn đề tương tự như hôm nay, có vẻ không phải lần đầu tiên xảy ra ở nơi này.
Cô khoanh tay, ngả lưng ra ghế, trầm tư.
Ngàn năm trước, Huyền Môn và tà ám phân định rạch ròi. Mọi môn phái huyền học đều lấy việc bảo vệ bá tánh, hàng yêu trừ ma làm sứ mệnh. Nhưng bây giờ, lợi ích mới là điều được đặt lên hàng đầu. Không còn như xưa nữa.
Loạn.
Cô thấy bọn họ vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết, liền đứng dậy, thản nhiên nói:
"Tất cả ghi chép liên quan đến Vạn Trung Ba đều ở chỗ cảnh sát Tiêu. Nếu các anh muốn biết thêm, có thể tự mình đến tìm hắn. Người đã được đưa về, chuyện còn lại, Cục Đặc Sự tự bàn bạc đi."
Nói xong, cô xoay người rời khỏi phòng.
"Này, cô rời đi rồi sao?" Đâu Đâu há hốc miệng nhìn theo bóng lưng người kia, giọng đầy kinh ngạc.
Lê Kiến Mộc chỉ vẫy tay, nhàn nhạt đáp: "Tạm biệt."
Cô không phải là người của Cục Đặc Sự.
Hơn nữa, vũng nước đục này... tốt nhất đừng nên nhảy vào.
Lê Vấn Bắc nhìn Yến Đông Nhạc, rồi lại nhìn theo bóng dáng bất ngờ rời đi của Lê Kiến Mộc. Một giây sau, anh cũng nhanh chóng đứng dậy.
"Chú ba, lát nữa nếu rảnh thì ghé nhà cháu ăn cơm nhé. Giờ bọn cháu đi trước."
Nói xong, anh lập tức rảo bước theo cô ra ngoài.
Rời khỏi cục cảnh sát, hai người im lặng một đoạn đường. Cuối cùng, Lê Vấn Bắc nghiêng đầu nhìn cô, lên tiếng:
"Em từng gặp chú ba nhà họ Yến rồi sao?"
Lê Kiến Mộc hơi nhướng mày: "Rõ ràng vậy à?"
"Ừm, anh cứ thấy hai người có gì đó lạ lắm."
Cô lắc đầu: "Không có. Có thể là lúc trước em hiểu lầm anh ta chuyện gì đó."
Nếu Yến Đông Nhạc thật sự là người của Cục Đặc Sự thuộc chính phủ, những lời anh ta nói về việc bảo vệ thần mạch của Lê Thanh Thanh có thể là thật.
Nhưng điều đó cũng hơi khiên cưỡng. Một người thật sự chỉ có một mục tiêu đơn thuần như vậy, không tính toán đến kẻ khác hay những mưu đồ ẩn giấu sao?
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Cô lắc đầu, gạt ý niệm đó sang một bên.
Dù thế nào đi nữa, cô chỉ quan tâm đến việc bảo vệ người nhà mình.
Không thể ăn ké bữa cơm ở cục cảnh sát, Lê Vấn Bắc đưa Lê Kiến Mộc đến một tiệm ăn nhỏ gần đó.
Sau khi dùng bữa xong, hai người mới lái xe trở về nhà.
Lúc về đến nơi, trời đã chạng vạng tối. Hôm nay, Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh còn phải quay lại trường, bởi ngày mai là đầu tuần, có tiết học.
Hoắc Uyển nhìn hai cô con gái mà không nỡ xa rời, tất bật chuẩn bị một đống đồ đạc, túi lớn túi nhỏ chất đầy cốp xe.
"Mộc Mộc, Thanh Thanh à, nếu có thời gian thì về nhà ở đi, đừng đợi đến cuối tuần. Chỉ cần gọi một cuộc, mẹ bảo tài xế đến đón ngay. Còn quần áo, đừng tự giặt làm gì, cứ mang về đây, có máy giặt sẽ sạch hơn. Còn nữa..."
Bà kéo hai cô lải nhải suốt một hồi.
Lê Thanh Thanh đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, đến mức miễn dịch, chỉ đứng khoanh tay, mặt mày nhăn nhó.
Trái lại, Lê Kiến Mộc vẫn kiên nhẫn lắng nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu đáp lời, khiến Hoắc Uyển vui vẻ ra mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cuối cùng, Lê Vấn Bắc không chịu nổi nữa, xen vào:
"Mẹ thân yêu của con ơi, mẹ mà nói thêm chút nữa chắc trời tối luôn, lát con phải đi làm ca đêm đấy!"
Quả nhiên, anh lập tức nhận được một ánh mắt khinh bỉ từ Hoắc Uyển.
Nhưng dù vậy, bà cũng chịu ngừng lại.
Nhìn theo chiếc xe chở hai cô con gái rời đi, Hoắc Uyển thở dài, bỗng quay sang nói với Lê Niên Tây:
"Tây Tây à, con thấy mẹ mua một căn nhà gần Đại học Bắc Thành, dọn qua đó chăm sóc hai đứa nó thì sao? Như vậy còn có thể nấu canh cho tụi nhỏ. Mộc Mộc dạo này gầy quá!"
Lê Niên Tây thở dài bất lực.
"Mẹ à, Mộc Mộc đã là người trưởng thành rồi. Hai đứa nó ở ký túc xá cũng ổn mà. Lúc trước mẹ đâu có nói sẽ dọn ra để chăm Thanh Thanh, giờ tự nhiên lại thế, Thanh Thanh sẽ nghĩ là mình chỉ được tiện thể quan tâm thôi."