Vì sao cha anh ta biết địa chỉ nhà Tôn Đan Đan, còn báo mộng cho anh ta? Dựa theo lời Tôn Đan Đan nói lúc trước, cô ấy đã đưa Tiểu Khâu đi một thời gian, mà chỗ giấu đi, quỷ Chung Thần nuôi bên cạnh đều không thể biết.
Nói cách khác, chỗ ẩn thân của Tiểu Khâu quỷ quái tà ám thông thường khó có thể tiến vào, vậy chỉ có thể là tông môn của người huyền tu, cùng với…
Nghĩa trang liệt sĩ tràn ngập chính khí tà ám quỷ quái bình thường cấm thông hành! Vậy đồ ăn anh ta mua lúc trước…
“Một đứa nhóc ăn nhiều tiền lương của mình như vậy ư?”
Tiêu Thành lái xe đến nghĩa trang với vẻ mặt hậm hực, cứ như thể ai đó nợ anh ta cả đống tiền. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Khâu đứng bên cạnh Lê Kiến Mộc, anh ta lập tức nhíu mày.
“Đứa nhỏ này không phải mới năm tuổi thôi sao? Sao lại gầy nhom thế này?”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Anh ta thầm lẩm bẩm trong lòng. Ban đầu còn tiếc đứt ruột vì số tiền đã bỏ ra, nhưng bây giờ nhìn Tiểu Khâu như vậy, anh ta lại thấy đau lòng nhiều hơn.
Ngồi xổm xuống, Tiêu Thành đưa túi đồ ăn tới trước mặt cậu bé.
“Ừm, đói rồi đúng không? Đây là đồ chú mua ở cửa hàng tiện lợi, vẫn còn nóng đấy. Ăn đi, sáng mai chú dẫn cháu đi ăn món ngon.”
Tiểu Khâu nhận lấy túi đồ, cúi đầu lễ phép nói:
“Cháu cảm ơn chú.”
Nhưng ngay sau đó, cậu ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi:
“Cháu có thể để lại một ít cho ông nội không ạ?”
Tiêu Thành nhướng mày khó hiểu, quay sang nhìn Lê Kiến Mộc.
“Ông nội nào?”
Lê Kiến Mộc hiểu rõ, chỉ tay về phía căn nhà nhỏ đơn sơ gần nghĩa trang.
“Người trông coi nghĩa trang liệt sĩ. Trước đây Tiểu Khâu sống cùng ông ấy.”
Tiêu Thành nhìn theo, thấy căn lều cũ kỹ bên ngoài nghĩa trang, bỗng dưng thở dài cảm thán:
“Tôn Đan Đan này cũng thật là… Vậy mà nghĩ ra chuyện đưa một đứa nhỏ đến sống ở nghĩa trang. Cô ấy không cảm thấy đáng sợ sao?”
Lê Kiến Mộc điềm tĩnh đáp:
“Cô ấy từng bị vùi lấp dưới đống đổ nát, được đội cứu hộ kéo ra ngoài. Sau đó lớn lên nhờ cảnh sát giúp đỡ nuôi nấng. Một người như vậy, sao có thể sợ nơi yên nghỉ của các anh hùng?”
Tiêu Thành ngẩn người trong chốc lát, rồi gật gù:
“Nói cũng đúng.”
Chợt anh ta bật cười, lắc đầu nói:
“Cái thằng nhóc này… Được cả một nghĩa trang nuôi dưỡng hai tháng, sau này có thể khoe khoang cả đời đấy.”
Lê Kiến Mộc liếc anh ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không phải anh nuôi à?”
Tiêu Thành lập tức ôm n.g.ự.c làm bộ đau đớn:
“Đừng nhắc nữa! Tiền lương thực tập của tôi mỗi tháng có ba ngàn, trừ hết bảo hiểm với quỹ nhà ở, chỉ còn hơn hai ngàn. Vậy mà cái nhóc này ăn mất ít nhất một ngàn của tôi rồi!”
Tiểu Khâu nghe xong, ánh mắt kiên định nói:
“Chú Tiêu, sau này cháu nhất định sẽ trả lại cho chú!”
Tiêu Thành khựng lại, rồi bật cười xua tay:
“Thôi nào, chú chỉ đùa thôi, không cần trả đâu.”
Nhưng Tiểu Khâu vẫn lắc đầu.
“Cha mẹ cháu từng dạy rằng, phải báo đáp những người có ân với mình. Bây giờ cháu chưa trả được, sau này nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại! Chú Tiêu, chú phải đợi cháu đấy.”
Tiêu Thành phá lên cười:
“Được! Chú sẽ đợi cháu kiếm được thật nhiều tiền!”
Trên đường trở về nội thành, Tiêu Thành có ý định đưa Tiểu Khâu về nhà mình. Nhưng Lê Kiến Mộc nghĩ tới khả năng đặc biệt của cậu bé – đôi mắt có thể nhìn thấy âm dương – cùng với những chuyện liên quan đến Chung Thần và tiểu quỷ, cuối cùng quyết định giữ cậu bên cạnh để đảm bảo an toàn.
Cô thuê một phòng trọ gần trường học, có hai giường đơn.
Tiểu Khâu rất ngoan, tự mình đi tắm, sau đó cuộn tròn trong chăn, nằm im trên giường.
Lê Kiến Mộc tắt đèn, chuẩn bị ngủ. Nhưng chưa kịp nhắm mắt thì cô chợt nhận ra một đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối.
“Sao còn chưa ngủ?”
Tiểu Khâu kéo chăn lên che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, chớp chớp nhìn cô.
“Chị ơi… Chị Đan có khỏe không ạ?”
Lê Kiến Mộc khẽ cười, dịu dàng đáp:
“Cô ấy rất tốt, em yên tâm đi.”
Nhưng cậu bé vẫn chưa nhắm mắt. Cậu lại hỏi tiếp:
“Chị ơi, chúng ta có phải là đồng loại không?”
Lê Kiến Mộc nhíu mày:
“Ý em là gì?”
Tiểu Khâu giơ tay khoa chân múa tay giải thích:
“Những chú dì ở nghĩa trang nói rằng, chỉ những người đặc biệt mới có thể nhìn thấy họ. Cha mẹ cháu không thấy được, vì họ không phải đồng loại với cháu. Nhưng chị cũng thấy, đúng không? Vậy nên, chúng ta là đồng loại à?”