Lê Kiến Mộc nhướng mày, có chút do dự: "Nhà đó là mua cho em mà, chị ở như vậy có thích hợp không?"
"Sao lại không thích hợp? Nhà là để ở, đâu cần phân chia rạch ròi như vậy." Lê Thanh Thanh thản nhiên nói, vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi: "Chị đang ở đâu? Đợi em một lát, em dẫn chị đến chung cư, nơi đó hơi khó tìm."
"Không vội..."
"Bụp."
Lê Thanh Thanh cúp máy không chút do dự.
Lê Kiến Mộc: "..."
Cô hiểu rồi, thực chất cô nàng này là muốn tìm cớ trốn tiết.
Chung cư mà Lê Thanh Thanh nhắc đến vốn dĩ là do Hoắc Uyển mua cho cô ấy vì sợ cô không quen ở ký túc xá. Nhưng sau đó, vì lén đi phẫu thuật thẩm mỹ trong kỳ nghỉ hè mà bị Lê Trung Đình phát hiện, cô ấy liền bị phạt quay về ký túc xá.
Lê Trung Đình vẫn cho rằng cô học quá nhiều thói xấu ở nước ngoài, muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với bạn cùng lứa để rèn luyện nhân cách, nên nhất quyết không cho phép cô ở chung cư riêng.
Vì để ông nguôi giận, Lê Thanh Thanh chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Sau này, vì Lê Kiến Mộc, cô vẫn không dọn ra khỏi chung cư.
Thế là căn hộ đó cứ để trống mãi đến tận bây giờ.
Khi Lê Thanh Thanh tìm đến, mấy người họ đang đứng chờ ở gần khu chung cư.
"Ồ, đứa nhỏ này trông khá đấy. Lê Kiến Mộc, chị lừa nó từ đâu về thế?"
Vừa nói, cô liền giơ tay xoa đầu Tiểu Khâu.
Tiểu Khâu cau mày, không vui lùi lại phía sau.
Trong đầu Lê Thanh Thanh bỗng vang lên giọng hệ thống:
[Âm khí thật nồng, mệnh cách mạnh mẽ.]
Có ý gì chứ?
Lê Thanh Thanh nhíu mày, rồi trực tiếp bỏ qua câu nói kia.
Dù sao thì hệ thống này lúc nào cũng lải nhải mấy điều kỳ quái, cô đã luyện được khả năng tự động lọc bỏ, giờ hiệu quả rất tốt.
Lê Kiến Mộc đứng bên cạnh, ánh mắt chợt lóe sáng.
Cô khẽ cười, ôm lấy Tiểu Khâu: "Nói ra thì dài lắm. Nhưng sắp tới thằng bé sẽ ở đây một thời gian."
Cô vỗ nhẹ lên vai Tiểu Khâu hai cái.
Lượng âm khí dày đặc cùng mệnh cách mạnh mẽ trên người thằng bé dần bị che giấu.
Giờ đây, nếu có huyền tu hay yêu ma nhìn thấy, họ cũng chỉ cảm thấy đây là một đứa trẻ có vận khí tốt hơn người thường đôi chút mà thôi.
Tiểu Khâu dường như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn Lê Kiến Mộc.
Nhưng cậu bé rất tin tưởng cô.
Đây là người đồng loại mà cậu vô cùng kính trọng, chắc chắn chị ấy sẽ không làm hại cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thế là cậu bé nhếch miệng cười, còn chủ động nép sát vào chân cô hơn.
Lê gia chọn khu chung cư này cho Lê Thanh Thanh vì vị trí rất tốt.
Khoảng cách gần trường học, an ninh đảm bảo với đội bảo vệ tuần tra 24/7, chất lượng dịch vụ cũng thuộc hàng cao cấp.
Lê Kiến Mộc dẫn cả nhóm vào trong.
Căn hộ tuy là loại chung cư hai tầng nhỏ, nhưng diện tích không hề nhỏ, đủ rộng rãi cho ba người ở thoải mái.
Tôn Đan Đan hơi ngại ngùng, liền quay sang nói với Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh:
"Đợi bên cảnh sát Tiêu có tin tức, khi mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ đi tìm việc làm. Khi đó tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để trả tiền thuê nhà."
"Không cần, không cần! Dù sao các cô không trả cũng chẳng sao, cứ coi như giúp căn nhà này ấm áp hơn là được." Lê Thanh Thanh xua tay cười.
Tôn Đan Đan lắc đầu kiên quyết.
Không được.
Mọi người đã giúp cô rất nhiều, cô không thể ngay cả tiền thuê nhà cũng không góp được.
Lê Kiến Mộc không nói thêm gì.
Cô hiểu tính cách của Tôn Đan Đan, đã nhận ơn thì chắc chắn sẽ tìm cách báo đáp.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nếu không phải vì mang ơn, cô ấy cũng sẽ không liều mạng bảo vệ Tiểu Khâu đến mức suýt tự sát.
Trước khi rời đi, cô sắp đặt kết giới bảo vệ quanh căn hộ, rồi đưa cho Tiểu Khâu và Tôn Đan Đan mỗi người một lá bùa bình an.
Cô dặn dò: "Thời gian này, không có việc gì thì đừng ra ngoài. Chờ khi Tiêu Thành hoàn tất điều tra, rồi tính tiếp."
Tôn Đan Đan liên tục gật đầu.
Lý Muội cũng cam đoan sẽ giúp chăm sóc mọi người.
Trước khi đi, Lê Kiến Mộc muốn lấy số điện thoại của Tôn Đan Đan.
Tôn Đan Đan ngẩn ra, sau đó vỗ đầu một cái, gương mặt hơi đỏ:
"Điện thoại của tôi... lúc trước bị rơi vỡ mất rồi, giờ không biết nó ở đâu nữa."
"Vậy lát nữa Lý Muội sẽ dẫn cô đi mua cái mới. Có chuyện gì nhớ liên lạc ngay."
Tôn Đan Đan ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Kiến Mộc xoa đầu Tiểu Khâu một cái, rồi mới rời đi.
Sau khi ra khỏi khu chung cư, Lê Thanh Thanh vui vẻ kéo tay Lê Kiến Mộc, cười hì hì:
"Mau khen em đi!"
Lê Kiến Mộc thoáng chần chừ: "?"
"Em đã giúp chị chuyện lớn như vậy, nhường nhà cho người cần ở. Đây là một hành động vô cùng vĩ đại và chính nghĩa! Chẳng lẽ chị không nên khen em sao?"
Lê Kiến Mộc liếc nhìn cô nàng, sau đó chậm rãi quay đầu đi, giọng điệu hờ hững: