“Không thể nào! Không thể nào! Không phải là hai người không nhận ra Ảnh đế Chu Bác Trầm đấy chứ?” Người đàn ông đứng bên cạnh gần như kêu lên. “Năm đó anh ấy là nam thần quốc dân, xuất thân từ sao nhí, nổi tiếng suốt hơn ba mươi năm! Dù dạo này ít xuất hiện, chuyên tâm làm phim điện ảnh, cũng đâu đến mức bị người ta quên sạch như vậy được!”
Anh ta phấn khích chỉ vào poster phim, như thể chỉ thiếu điều xé nó xuống đưa tận mặt Lê Kiến Mộc. “Nhìn đi! Nhìn kỹ khuôn mặt này đi! Không phải đẹp trai hơn đám tiểu thịt tươi như Lục Dẫn hay Lê Vấn Bắc sao? Đám đó dù có lớn thêm mười tuổi cũng chưa chắc có được khí chất như anh ấy!”
Có thể thấy rõ ràng, đây là một fan cuồng chân chính.
Mãi đến khi rạp chiếu phim dần vắng bóng người, chỉ còn dì lao công bước vào quét dọn, người đàn ông kia mới chịu ngừng huyên thuyên.
Nhờ màn “thuyết giáo” nhiệt tình ấy, Lê Kiến Mộc cũng biết sơ qua về Chu Bác Trầm, dù phần lớn thông tin chỉ toàn là tâng bốc.
Ra khỏi rạp, Yến Đông Nhạc bỗng nhiên đề nghị: “Gần đây có mấy công viên giải trí, em có muốn đi dạo một lát không?”
Lê Kiến Mộc liếc nhìn anh đầy nghi hoặc, khóe môi nhếch lên một chút: “Không ngờ anh cũng có tâm hồn trẻ thơ đấy.”
Yến Đông Nhạc nghẹn lời.
Anh chỉ đang cố gắng tìm cách kéo dài thời gian đi cùng cô thôi, thế mà lại bị hiểu lầm thế này.
Còn chưa kịp giải thích, điện thoại của Lê Kiến Mộc đã reo lên. Cô nghe máy, trao đổi vài câu, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Cúp máy xong, cô quay sang nói: “Tôi có việc gấp, phải về trường ngay. Yến tiên sinh, anh cứ tự nhiên.”
Dứt lời, cô xoay người bước đi.
“Khoan đã!” Yến Đông Nhạc gọi cô lại. Thấy cô quay đầu, anh chậm rãi nói: “Là cảnh sát gọi đến à? Nếu liên quan đến huyền học, tôi nghĩ tôi nên đi theo em. Đây cũng là phạm vi quản lý của Cục Đặc Sự.”
Lê Kiến Mộc hơi nhíu mày.
Thật sự có chút hối hận khi trước đã quyết định gặp người của Cục Đặc Sự.
Nhiều vụ án liên quan đến huyền học, cảnh sát thường không có kết luận chính thức, mà phải thông qua phê duyệt từ Cục Đặc Sự. Phiền phức vô cùng.
Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Cô thở dài: “Thôi được rồi, đi thôi.”
Yến Đông Nhạc nghe vậy thì khẽ nhếch môi, như thể đạt được mục đích. Anh lái xe đưa cô về gần trường học, theo chỉ dẫn của cô tiến vào một khu chung cư.
Bên trong, Tiêu Thành và Tiêu Tề đã ngồi đợi sẵn. Trên tay họ là một xấp tài liệu, khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Tôn Đan Đan ngồi bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ bơ phờ, rõ ràng là đã khóc rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Kiến Mộc bước vào, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Yến Đông Nhạc cũng theo sát phía sau. Anh vô thức liếc nhìn khắp phòng, ánh mắt chợt dừng lại ở Tiểu Khâu.
Hôm nay, Tiểu Khâu mặc một bộ quần yếm màu lam, trông càng nhỏ nhắn đáng yêu. Biết trước Lê Kiến Mộc sẽ đến, cậu bé đã vào bếp rửa sạch trái cây mà Tiêu Thành mang đến.
Lúc này, cậu nhóc ôm đĩa trái cây chạy tung tăng đến trước mặt cô, giọng nói non nớt vang lên:
“Chị ơi, ăn trái cây đi ạ.”
Lê Kiến Mộc cúi người, một tay đón lấy đĩa trái cây, một tay xoa nhẹ cằm cậu bé, cười tủm tỉm: “Tiểu Khâu vất vả quá.”
Cậu bé cười tít mắt, thuận thế ôm lấy cánh tay cô, dựa sát vào đầy thân thiết.
Cô dắt Tiểu Khâu đi đến ghế sô pha, nhưng vừa đi được vài bước, bỗng cảm giác có gì đó không ổn.
Quay lại nhìn, cô bắt gặp Yến Đông Nhạc đứng bất động ở cửa, cả người cứng đờ.
Ánh mắt anh khóa chặt lên Tiểu Khâu, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, như thể vừa nhìn thấy thứ gì kinh hoàng lắm.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lê Kiến Mộc, khiến cô cũng không khỏi giật mình.
Cô chăm chú quan sát thêm, nhưng chỉ trong tích tắc, biểu cảm của Yến Đông Nhạc đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn bình thản dời ánh mắt đi.
Vừa rồi… cô nhìn nhầm sao?
Lê Kiến Mộc giấu đi suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, Tiêu Tề đứng dậy, lịch sự tiến lên chào hỏi: “Yến tiên sinh cũng đến sao?”
Yến Đông Nhạc gật đầu, bình thản bước vào phòng khách. Dáng người cao lớn cùng khí chất áp bức khiến không gian như trở nên chật chội hơn vài phần.
Lê Kiến Mộc lại một lần nữa cảm thấy kỳ quái.
Dáng vẻ của Yến Đông Nhạc trông như bình thường, nhưng từ cửa đi đến sô pha, sao cô cứ có cảm giác… anh đi đường có phần không tự nhiên?
Như thể đang gồng ép bản thân bước tới vậy.
Trong khi cô còn đang cân nhắc về suy nghĩ này, Yến Đông Nhạc bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Tiểu Khâu: