Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 369



Chung Thần là kẻ có quyền thế, mọi hành động của hắn đều được che giấu kỹ càng, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Những việc hắn làm, dù có bị điều tra, cũng chẳng ai tìm được chứng cứ xác thực. Nhưng hắn biết rõ, điều quan trọng nhất lúc này chính là đôi mắt Âm Dương Nhãn của Tiểu Khâu. Đó là một mối đe dọa tiềm tàng mà hắn không thể lơ là cảnh giác. Không ai có thể đề phòng mãi mãi, và nếu để Tiểu Khâu sống sót, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong tương lai.

Chuyện này không thể chậm trễ thêm.

Tiêu Tề và Tiêu Thành sau khi bàn bạc đã rời đi. Trước khi đi, Lê Kiến Mộc dặn dò bọn họ:

"Có thể lơ đãng để lộ địa chỉ của Tiểu Khâu và Tôn Đan Đan một chút."

Hai người lập tức hiểu ý.

Trong một căn nhà giữa lòng thành phố, Chung Thần ngồi trên sô pha, một tay cầm đĩa thịt tươi m.á.u vẫn còn rỉ xuống, tay còn lại dùng đũa gắp thịt, cẩn thận đút từng miếng cho cô bé trước mặt.

Cô bé mặc một chiếc váy hoa xinh xắn, ăn đến say sưa, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nếu bỏ qua việc món ăn quá ghê rợn, cảnh tượng này trông lại khá hòa hợp.

Cấp dưới của Chung Thần đứng cúi đầu, không dám nhìn thẳng, giọng nói dè dặt:

"Chúng tôi nghe được từ một hộ gia đình trong tòa nhà, có người bảo tối qua Tôn Đan Đan bị cảnh sát dẫn đi. Trước mắt... chưa rõ đang ở đâu."

"Cảnh sát?" Chung Thần khẽ nhíu mày, động tác đút thức ăn cũng thoáng dừng lại.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô bé đối diện đột nhiên thay đổi sắc mặt. Vẻ đáng yêu biến mất, thay vào đó là ánh mắt hung tợn, răng nanh lộ ra như một con thú dữ.

Chung Thần vội vàng gắp một miếng thịt khác đưa tới miệng cô bé. Nhận được thức ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi vui trở lại.

Hắn trầm giọng lẩm bẩm:

"Tại sao cảnh sát lại xen vào chuyện này?"

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Nếu để cảnh sát nhúng tay quá sâu, mọi chuyện có thể trở nên phiền phức hơn hắn dự đoán. Không thể kéo dài thêm, phải nhanh chóng tìm ra Tôn Đan Đan.

Dù Tiểu Khâu đã biến mất, nhưng Tôn Đan Đan vẫn còn là manh mối duy nhất. Nếu cô ta cũng mất dấu, vậy việc tìm lại đôi mắt Âm Dương Nhãn kia không biết sẽ bị trì hoãn đến khi nào.

"Dạ, thưa ngài!"

Nhưng điều Chung Thần không ngờ tới là chỉ vài giờ sau, hắn đã nhận được tin tức.

Không chỉ biết nơi ở của Tôn Đan Đan, mà còn biết được Tiểu Khâu cũng đang ở cùng cô ấy.

Hắn cười lạnh:

"Xem ra cô ta rất tin tưởng vào đám cảnh sát này."

Hắn quay sang thuộc hạ, hạ lệnh:

"Đêm nay tìm thêm vài người, trực tiếp đưa cả hai đi. Không cần kéo dài thời gian nữa."

Thuộc hạ do dự một chút, rồi thấp giọng báo cáo:

"Tiên sinh, căn nhà Tôn Đan Đan đang ở... là bất động sản đứng tên thiên kim Lê Thị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Lê Thị?" Nụ cười của Chung Thần lập tức nhạt đi.

"Vâng. Có khả năng tiểu thư nhà họ Lê có quan hệ cá nhân với một ai đó trong cục cảnh sát."

Chung Thần cười nhạt:

"Lê Thị thì sao? Dù là bất động sản của họ Lê, ta cũng không ngán!"

Cấp dưới im lặng không đáp.

Nhưng sau khi nói ra câu đầy ngạo mạn ấy, bản thân Chung Thần cũng trầm mặc một lúc.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, rồi chậm rãi nói:

"Thôi, cứ để Hoan Hoan ra tay đi."

Giờ chưa phải lúc đối đầu trực diện với Lê Thị. Hắn vẫn chưa muốn rút dây động rừng. Nếu có thể dùng cách khác, vậy thì cứ dùng cách khác.

Đêm khuya, một chiếc xe màu đen lặng lẽ đậu bên ngoài khu nhà.

Chung Thần nghiêng đầu nhìn ghế phụ—nơi rõ ràng không có ai, nhưng hắn vẫn cất giọng:

"Hoan Hoan, chuyện cha vừa dặn con còn nhớ không? Phải đưa đứa bé kia còn sống ra ngoài, không được chơi c.h.ế.t nó, biết chưa?"

Cô bé ngồi bên cạnh khẽ vươn vai, ánh mắt có chút không kiên nhẫn, lườm hắn một cái:

"Cha nói nhiều quá, phiền c.h.ế.t đi được."

Chung Thần vội vàng dỗ dành:

"Được rồi được rồi, con nhớ là tốt. Mau đi nhanh về nhanh, trên đường đừng chạy lung tung, cha—"

Hắn còn chưa kịp dứt lời, cánh tay đã bị cô bé tóm lấy, rồi đột nhiên... cắn mạnh xuống!

"Rắc!"

Tiếng răng nanh cắm sâu vào da thịt vang lên trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe. Máu tươi lập tức tràn ra, mùi tanh nồng nặc.

Cô bé nhắm mắt lại, hút từng giọt máu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Chung Thần nghiến răng, không kêu lên tiếng nào, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô bé cũng chịu buông ra.

Chung Thần thở phào, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười. Hắn giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, dịu dàng nói:

"Hoan Hoan dạo này ăn càng lúc càng nhiều, chứng tỏ con đang trưởng thành. Thật tốt. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, cha sẽ thưởng cho con thêm một phần đồ ăn ngon."

Đôi mắt cô bé lập tức sáng rực, chẳng buồn đáp lời, thậm chí không đợi hắn mở cửa xe.

Chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xuyên qua cửa kính, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, vui vẻ tung tăng chạy về phía tòa nhà trước mặt...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com