Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 375



Lê Kiến Mộc dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh.

"Vậy còn anh?" Cô lạnh nhạt hỏi. "Lần trước em nói với anh là xung quanh anh có huyết đào hoa, anh có tin không?"

Nếu tin, thì bây giờ trên mặt anh đã không ngày càng có thêm nhiều vết m.á.u thế này.

Lê Vấn Bắc sờ sờ mũi, chột dạ: "Chuyện đó sao giống nhau được chứ."

"Giống hệt nhau."

Anh im lặng.

Một lúc lâu sau, anh mới lẩm bẩm: "Anh tin."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Hả?" Lê Kiến Mộc hơi ngẩng đầu.

"Anh nói là anh tin." Lê Vấn Bắc nhíu mày, nhớ lại lần gặp Văn Nhân ở sự kiện trước. "Văn Nhân đúng là có gì đó không ổn... Lần trước em đưa cho anh bùa bình an, lúc anh gặp cô ấy, tấm bùa bỗng nhiên hóa thành tro tàn ngay lập tức."

Lê Kiến Mộc gật đầu, lấy từ trong ba lô ra một sợi dây chuyền phỉ thúy hình giọt nước.

Chiếc dây chuyền được chế tác tỉ mỉ, viên phỉ thúy màu xanh lục trong suốt, viền ngoài ánh lên sắc vàng như thể được khảm một lớp hoàng kim mỏng. Thoạt nhìn, trông nó không khác gì những món trang sức rẻ tiền bán ngoài phố, chỉ vài trăm tệ là có thể mua được.

Nhưng Lê Vấn Bắc lại không dám xem thường.

Anh ta nhận lấy, xoay xoay trong tay quan sát rồi hỏi:

"Đây là gì thế?"

"Bùa bình an." Lê Kiến Mộc bình thản đáp. "Được làm từ phỉ thúy mà Thanh Thanh tặng trước đó. So với bùa giấy thông thường thì hiệu quả tốt hơn, lại không phải đồ dùng một lần."

Nó có thể giúp phát hiện ma quỷ, thậm chí chống đỡ được một đòn trí mạng từ lệ quỷ hoặc Huyền Sư cấp thấp.

Sau khi nghe xong, Lê Vấn Bắc càng thêm cẩn trọng, vội vàng đeo sợi dây chuyền lên cổ. Bỗng anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, liền thuận miệng nói:

"Tây Tây cũng có một sợi dây chuyền, mà còn to hơn cái này. Cậu tặng em ấy đúng không? Nó cũng có công dụng tương tự à?"

Lê Kiến Mộc nhớ lại chiếc dây chuyền trên cổ Lê Niên Tây, khẽ gật đầu:

"Cái đó còn tốt hơn nhiều. Chất liệu cao cấp hơn, trận pháp khắc trên đó cũng tinh vi và phức tạp hơn hẳn."

Dù lúc trước cô chỉ liếc qua, nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, cô chắc chắn món đồ đó xuất phát từ tay một cao nhân thực thụ.

Lê Vấn Bắc vừa cẩn thận nhét sợi dây chuyền vào trong áo, vừa lẩm bẩm:

"Lần sau cậu về, anh phải nói chuyện với Tây Tây mới được. Như vậy quá thiên vị, chỉ có mỗi em ấy được hưởng lợi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Kiến Mộc không tiếp lời, chỉ khẽ cười.

Không lâu sau, Lê Thanh Thanh đã thu dọn xong hành lý, cùng Lê Vấn Bắc lên xe rời đi.

Hoắc Uyển và Lê Kiến Mộc đứng trước cửa tiễn họ.

Trong lúc đợi xe khởi hành, Lê Thanh Thanh liên tục liếc nhìn về phía Lê Kiến Mộc.

Lê Kiến Mộc nhướng mày, nghi hoặc hỏi:

"Sao thế? Trên mặt chị có gì à?"

"Không... không có gì!" Lê Thanh Thanh vội vàng xua tay, nhưng vẫn do dự một lát rồi nói: "Lê Kiến Mộc này, chị có muốn tham gia chương trình truyền hình này không? Toàn là đại minh tinh tham gia đấy!"

Dù sao cả hai đều là em gái của anh hai, lần trước là cô ấy đi, lần này nếu Lê Kiến Mộc đi cũng không có gì lạ.

Lê Kiến Mộc chỉ mỉm cười, không trả lời trực tiếp mà giục:

"Mau lên xe đi, không là trễ mất."

"Được rồi! Vậy em về sẽ mang quà cho chị nhé!"

"Đi đi!"

"Đi đây! Mẹ ơi, tạm biệt! Lê Kiến Mộc, tạm biệt!"

Nhìn xe dần khuất xa, nụ cười trên gương mặt Hoắc Uyển dần nhạt đi, bà quay sang nhìn Lê Kiến Mộc, giọng điệu đầy xót xa:

"Mộc Mộc à, Thanh Thanh từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, được chúng ta chiều chuộng đến mức có chút kiêu căng, tính tình cũng không thực sự trưởng thành..."

"Nhưng con không phải chị gái của con bé, hai đứa bằng tuổi nhau, con đừng lúc nào cũng nhường nhịn. Nếu thích thứ gì, con phải nói ra, đừng chịu thiệt thòi."

Lê Kiến Mộc chỉ mới trở về nhà chưa đầy mười ngày, nhưng Hoắc Uyển đã nhận ra rõ ràng: Quan hệ giữa cô và Lê Thanh Thanh trông thì có vẻ tốt, nhưng thực chất là do Mộc Mộc luôn bao dung và nhường nhịn.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm tranh cãi với Thanh Thanh rồi. Nhưng Lê Kiến Mộc lại chưa từng tỏ ra khó chịu, thậm chí còn chẳng để tâm đến.

Điều này khiến Hoắc Uyển lo lắng. Bà sợ con gái mình cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình, sợ cô cẩn trọng quá mức, càng hiểu chuyện lại càng khiến người ta đau lòng.

Bà nắm lấy tay Lê Kiến Mộc, nhẹ nhàng dặn dò:

"Mộc Mộc à, mẹ và ba con là cha mẹ ruột của con. Đây là nhà con, con có quyền được thoải mái sống ở đây hơn bất cứ ai khác. Con đừng lúc nào cũng nhân nhượng người khác, thỉnh thoảng cũng có thể làm nũng, có thể cáu kỉnh, không sao cả. Cha mẹ và các anh trai sẽ luôn bao dung con, đừng sợ."

Lê Kiến Mộc thở dài, có chút đau đầu.

Cô nên giải thích thế nào đây?

Bản tính của cô vốn đã như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com