Trần Hân nghe vậy, không những không thất vọng mà ngược lại, cô còn vui mừng:
"Vậy là tôi có thể sống cùng mẹ 25 năm đúng không? Như thế thì tốt quá!"
Lê Kiến Mộc im lặng một lát rồi tiếp tục nói:
"Khế ước của cô hứa hẹn sẽ hiến đi nửa linh hồn. Khi mất đi một nửa linh hồn, cơ thể cô sẽ suy yếu, trí nhớ cũng giảm sút. Điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của cô. Rất có thể, cả đời này cô sẽ không thể cầm d.a.o phẫu thuật. Ngoài ra, sau khi cô qua đời và bước vào luân hồi, linh hồn tàn khuyết sẽ không có tư cách được làm người nữa."
Trần Hân trầm mặc, không nói gì.
Lê Kiến Mộc nhìn cô, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn mang theo một chút khuyên nhủ:
"Cô là bác sĩ, chắc hẳn cô hiểu rõ hơn ai hết rằng sinh - lão - bệnh - tử là quy luật của nhân gian. Cái c.h.ế.t không phải là điểm kết thúc. Có lẽ ở một vòng luân hồi khác, hai người vẫn sẽ có cơ hội làm mẹ con. Nhưng cô có chắc chắn rằng mình muốn từ bỏ nghề nghiệp mà cô yêu quý? Cô muốn bỏ lại những bệnh nhân đang cần cô, chỉ để đổi lấy hơn hai mươi năm đầy gian nan bên mẹ mình sao?"
"Tôi vừa chào đời đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi ngoài cánh đồng lúa mạch giữa mùa đông giá rét. Mẹ tôi khi đó chỉ tình cờ đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của tôi liền ôm tôi về nhà."
"Khi ấy, bà vừa mới ly hôn, không tiền bạc, không chỗ dựa, không gia đình, chỉ sống một mình trong căn nhà lá ở thôn nghèo. Cuộc sống của bà đã đủ khó khăn, thế mà bà vẫn kiên quyết giữ tôi lại, dù hàng xóm khuyên bà nên bỏ tôi đi vì bà không thể nuôi nổi một đứa trẻ."
"Bà chỉ cười và nói rằng, bà không thể chịu nổi tiếng khóc của tôi. Mỗi lần tôi khóc, trái tim bà lại quặn đau."
"Năm đầu tiên, mẹ ôm tôi vào lòng, cuộn chặt trong lớp áo bông mỏng manh, cầm theo một cây gậy đi xin ăn khắp nơi. Nửa bát cơm, một củ khoai lang, thế là hai mẹ con sống qua mùa đông khắc nghiệt đầu tiên."
"Sau này, bà dựng một khu vườn nhỏ trước nhà, làm đế giày, đan sọt tre thuê để kiếm chút tiền lẻ. Cuộc sống vất vả nhưng ít ra chúng tôi không c.h.ế.t đói."
"Khi tôi biết đi, biết chạy, biết giúp mẹ làm việc, người trong thôn nói rằng bà đã khổ tận cam lai, sau này có thể nhờ vào tôi kiếm chút tiền sính lễ. Nhưng mẹ không quan tâm. Bà chỉ lặng lẽ thu dọn bát đĩa vỡ, gom vài thứ lặt vặt rồi dắt tôi vượt hơn hai tiếng đường rừng lên huyện thành kiếm kế sinh nhai."
"Lúc đầu, bà không biết làm gì cả, chỉ có thể làm công nhân bốc vác ở công trường. Công việc nặng nhọc, xi măng bám đầy người, đôi vai lúc nào cũng thâm tím. Tôi không hiểu, vì sao phải rời quê, rời thôn mà lên thành phố chịu khổ như vậy. Mãi đến khi bà nhận được đồng lương đầu tiên, bà cười rạng rỡ nói với tôi:
‘Mẹ có tiền cho con đi học rồi!’"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Ngày đó tôi mới hiểu, hóa ra mọi gian khổ mẹ chịu đựng đều vì tôi.
Từ đó, tôi được đi học ở huyện thành, còn mẹ ở lại đó làm công việc vặt. Khi tôi thi đỗ trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, bà lập tức tìm cách lên nội thành, bày quán nhỏ để được gần tôi. Đến khi tôi thi đỗ đại học, bà lại theo tôi đến gần trường đại học, tìm đủ mọi cách để chăm sóc tôi."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
"Khi tôi học cấp ba, mẹ dặn dò:
‘Nhiệm vụ quan trọng nhất của con là học tập. Con phải vào được một trường đại học thật tốt.’
Tôi thi đỗ Học viện Y khoa hàng đầu Bắc Thành. Khi tôi đề nghị giúp đỡ mẹ kiếm tiền, bà chỉ cười xoa đầu tôi:
‘Không được lãng phí thời gian kiếm tiền. Con phải học thật giỏi, sau này làm bác sĩ tốt, cứu thêm nhiều người hơn.’"
"Tôi nghe lời bà. Tôi tận dụng từng phút từng giây để học, tham gia thực tập y khoa. Bốn năm đại học, tôi hoàn thành lượng kiến thức mà người khác cần tám năm để học. Tôi trở thành thiên tài trong mắt người đời, niềm tự hào trong lòng mẹ."
"Nhưng tại sao?
Tại sao khi tôi vừa mới giúp mẹ có được cuộc sống hạnh phúc, bà lại bị chẩn đoán ung thư?"
"Không thể chữa khỏi."
"Người ta nói nhân quả báo ứng. Nhưng mẹ tôi là một người tốt như vậy, tại sao lại phải chịu căn bệnh này?"
"Tôi đã cứu sống vô số bệnh nhân, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước bệnh tình của mẹ mình. Đây là cái gọi là nhân quả sao?"
"Cô nói về luân hồi, về kiếp sau có thể tái ngộ. Nhưng dù có đầu thai thành mẹ con một lần nữa, liệu đó có còn là tôi của hiện tại? Có còn là mẹ tôi của bây giờ?"
"Nếu vậy thì kiếp sau có ý nghĩa gì với tôi?"
"Không có tôi, bệnh nhân vẫn sẽ có bác sĩ khác. Nhưng nếu không có mẹ, tôi không thể sống nổi."
Trần Hân đưa tay quệt nước mắt lăn dài trên má, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:
"Xin lỗi, tôi đã nói hơi nhiều.
Tôi biết cô có ý tốt, nhưng tôi đã quyết định rồi. Bất kể hậu quả ra sao, tôi đều có thể gánh vác. Nếu cô thực sự muốn giúp tôi, hãy tôn trọng lựa chọn của tôi."